1 - Tĩnh Tuyết, nghe nói lần này BTS biểu diễn ở Anh, cậu sẽ đi Anh chứ? - Cao Thiên Vân mời mọc cô bạn thân của mình, một ARMY chính hiệu như cô ấy chắc chắn sẽ tham gia show của thần tượng, dù có ở xa đến thế nào đi chăng nữa.
2 - Tìm thấy chưa? - Tĩnh Tuyết hoảng hốt nhìn xung quanh, tai nghe yêu quý của cô rơi đâu mất rồi?
- Vẫn chưa, thưa Đại tiểu thư, hôm nay là ngày nghỉ, nên có rất nhiều người tham quan, công cuộc tìm kiếm sẽ khá là khó khăn.
3 Thấy con chim một thân máu me rơi xuống đất, đoàn người hoảng sợ nhìn về hướng phát ra âm thanh kỳ lạ đến đinh tai nhức óc, một cô gái có mái tóc màu bạch kim ăn mặc kỳ lạ đang cầm một đồ vật kỳ lạ mà bọn họ chưa nhìn thấy bao giờ cũng chưa biết tên.
4 - Vẫn chưa nhìn xong à? - Tĩnh Tuyết khinh khỉnh nói, với tay lấy đôi giày cao gót để ở gần đấy, đi vào chân.
- Cô là người Phương Đông? - Hoàng tử Izumin hơi thất thố, bèn hỏi một câu đã biết trước kết quả.
5 Bên ngoài căn nhà là hàng hàng lớp lớp bảo vệ, nhưng bên trong căn nhà thì vô cùng hào nhoáng, sàn nhà thậm chí được ốp bằng đá cẩm thạch xám, các loại sừng tê, ngà voi quý hiếm treo khắp phòng khách.
6 - Tuyết Thần y cô không biết đâu, cô Carol thậm chí còn cứu sống Hoàng đế Menphis thoát khỏi việc trúng độc khi bị rắn hổ mang cắn. .
- Thật là giỏi đấy.
7 Tĩnh Tuyết trở về làng Gosen, lại được tin dân làng đã hoàn toàn loại trừ được dịch bệnh, liền thu thập đồ đạc chuẩn bị dọn vào Hoàng cung.
Nói là đồ đạc, thực ra cũng chỉ có mỗi chiếc balo.
8 Lính canh đứng hai bên cúi chào.
Một cô gái mặc cung trang nhà Chu Trung Hoa xuất hiện, nữ bác sĩ dữ dằn ở Bệnh viện Đại học Bắc Kinh? Carol nghĩ thầm.
9 Một giao dịch nữa đã được tiến hành.
Buổi tối, Hoàng cung tổ chức tiệc chào đón vị khách đến từ Phương Đông.
Theo lệ thường, khách quý sẽ ngồi bên tay phải, sơ đồ chỗ ngồi sẽ là: Tĩnh Tuyết, Carol + Menphis, Asisu.
10 Dạo này làm việc hơi nhiều, Tĩnh Tuyết quyết định cho bản thân một ngày nghỉ phép. Sai người mang ghế quý phi đặt ở ngoài đình bên bờ sông Nile, cô nằm xuống tắm nắng, đúng là mỹ vị nhân gian.
11 - Vâng, Công chúa, đây là lần đầu tiên em đào mỏ. - Tức đến mức nghiến răng muốn cắn cả lưỡi, nhưng Bạch Liên Hoa vẫn cười hoà ái, dịu dàng.
- Ồ, vậy thì cô hãy đào cho tốt, kẻo không hoàn thành công việc sẽ bị phạt nhịn đói đấy.
12 - Công chúa, ngài đây rồi, chúng thần đã tìm ngài mãi. - Tướng quân Minue tìm thấy Tĩnh Tuyết, mừng rỡ nói.
- Xin lỗi, bản Công chúa vì quá mải chơi, nên đã lạc đường.
13 Thuyền chiến của Ai Cập tiến sát đến bờ biển của kinh đô Hittle. Tĩnh Tuyết nghĩ thầm rằng nhất định sẽ có người trà trộn vào lén giải cứu Bạch Liên Hoa ra, hiện tại cô phải hành động gấp rút.
14 Hoàng tử Izumin ra khỏi căn phòng, nhìn lướt qua Tĩnh Tuyết và một tên lính canh cửa:
- Hãy trông chừng nàng ấy thật kỹ.
Tĩnh Đại tiểu thư nổi tiếng săm soi chuyện người khác đã phát hiện ra điều khác lạ: Hắn ta gọi là "nàng" chứ không phải "cô ta" hoặc "cô ấy".
15 Thay đồ ướt bằng bộ áo cất trong balo, Tĩnh Tuyết xuất hiện trong phòng ngủ chính của Hoàng tử. Thấy tên tiểu tử Izumin đang nằm trên giường, tư thế có chút.
16 Nhìn Bạch Liên Hoa yếu ớt nằm vật vã trên giường, Tĩnh Tuyết không một chút cảm xúc thương hại dư thừa nào. Cô ta không chịu nói với Izumin về việc Asisu "giết" Mitamun, vì sợ chiến tranh hai nước nảy ra, không sai, nhưng tại sao cô ta lại đốt thành? Thủ đô của Hittle đâu có bị đốt trong lịch sử? Nó vẫn tồn tại ở Thổ Nhĩ Kỳ đến hiện đại đấy thôi?
Không biết nên nói cô ta ngu hay Tĩnh Tuyết thích săm soi nữa.
17 Carol chưa đủ mười tám tuổi.
Cô ta từng nói như vậy với Menphis. Tĩnh Tuyết ha ha cười hai tiếng, không phải chỉ là chưa đủ tuổi thôi sao? Thời đại này nó như vậy, lại dám phản kháng lại tập tục truyền thừa ư? Ai bảo cô ta xuyên đến cổ đại làm chi? Nếu số phận của cô ta là thế, không muốn kết hôn, tại sao cô ta lại không phản kháng chuyện này?
Lễ cưới đã được định sẵn khi Bạch Liên Hoa tròn mười tám tuổi.
18 Han Gi, món này rất ngon, em ăn thử xem. - Trong chợ có bày bán rất nhiều thứ, Tĩnh Tuyết tiện tay đưa Mitamun vào một tiệm bánh.
- Ồ, đúng là rất ngon.
19 Cô hãy chăm lo nhiều đến sức khoẻ của mình hơn. - Tĩnh Tuyết không chữa thương cho Bạch Liên Hoa, chỉ đứng bên cạnh giường "quan tâm hỏi han".
- Em chỉ là muốn anh ta trở thành một vị vua tốt, tại sao lại khó đến như vậy? - Bạch Liên Hoa kêu đau, ngây thơ nói.
20 Tĩnh Tuyết lại dành ra một buổi chiều để đi dạo quanh cánh đồng bên bờ sông Nile. Cô như nghĩ đến cái gì đó, rồi lấy hơi, nhảy xuống nước.
Trên bờ, ở ngay gần đấy, có một người nhìn thấy, hắn lúc nào cũng thắc mắc về vấn đề này, tại sao cô ấy lại luôn muốn nhảy sông đi chết?
[Mình không biết thời điểm này người ta đã biết đến các đại lượng đo thời gian ngắn như phút, giây chưa, nên mình sẽ quy chung chung lại là khắc.