41 CHƯƠNG43 Lúc ta ngẩng đầu nhìn HạLiên Thần thì cái cằm trơn bóng của hắn liền đập vào mắt ta, nhìn kỹ còn cóchút lún phún màu xanh của râu. Ta nghĩ, là thanh niên a, sức sống bừng bừng.
42 CHƯƠNG44 Trong quá trình thayquần áo cho Hạ Liên Thần, ta luôn luôn trầm tư suy nghĩ có phải mình đã sai lầmrồi hay không. Rõ ràng thân phận ta là công chúa, sao kết quả luôn phải đi làmngười hầu hầu hạ người khác? Tuy rằng tốt xấu gì ta cũng ở trong cung làm sâugạo mười mấy năm, nhưng mấy ngày gần đây những chuyện xảy ra thật sự làm tahoang mang.
43 CHƯƠNG45 Ta không biết mình hônmê bao lâu, ta chỉ biết lúc ta tỉnh, đầu óc vốn hỗn độn lại trở nên vô cùng thưthái, thể xác và tinh thần dị thường thỏa mãn, bên trong máu có một loại cảmgiác tên là “Hạnh phúc” chảy xuôi.
44 CHƯƠNG 46 Đối với chuyện bảy nămtrước du hành đến Tề Vân Sơn, ta không thể không nói là ta không hề có ấn tượnggì với hắn, có thể nói…thật sự là…một chút ấn tượng cũng không có.
45 CHƯƠNG 47 [ Phiên ngoại:Kiếp trước ] Mọi người buổi sáng tốtlành, buổi trưa tốt lành, buổi tối tốt lành. Tôi là An Nhiên. [ cười ]Thật có lỗi, có lẽ lờidạo đầu của tôi có chút tầm thường, nhưng mong hãy tha thứ cho sự cứng nhắccùng không thú vị của tôi.
46 CHƯƠNG 48 Ta biết ta nên làm nhưkhông thấy tiết mục này, nên giống như trước thờ ơ, nên giữ nguyên vẻ mặt khôngchút thay đổi cùng lòng lặng như mặt hồ.
47 CHƯƠNG 49 Hạ Liên Thần ôm ta lựcđạo không nhẹ,làm cho eo nhỏ của ta hơi hơi phát đau. Ta ngẩng đầu chuẩn bị bấtmãn trừng hắn liếc mắt một cái thì đập vào mắt vẫn là cái cằm trơn bóng có độcong hoàn mỹ kia của hắn.
48 CHƯƠNG 50 Ta thừa nhận Mật phithình lình xuất hiện nói những lời kia làm cho ta có chút cảm giác kinh ngạc,sau đó là ý cười tràn ngập cùng thú vị. Cuộc sống vốn không hề gợn sóng rốtcuộc đã nhấc lên gợn sóng, hoàng cung chỗ này không phải chỗ của chuyện bìnhthường, lời này quả nhiên không sai.
49 CHƯƠNG51 Lúcta tỉnh lại cảm giác cả người đều mệt mỏi ủ rũ, sau đó liền đối với căn phòngtrống không này ngốc ra. Takhông biết mấy đứa nhỏ thời cái ngươi có chơi trò bịt mắt hay không: Bị ngườibịt mắt từ phía sau, rồi sau đó nghe người kia hoặc thần bí hề hề hoặc ra vẻhuyền diệu hỏi: “Đoán xem, ta là ai.
50 CHƯƠNG 52 Ta nghe vậy liền ngốcra, thì ra tối qua ta không chỉ mơ thấy Vũ Văn Duệ, còn. . . . . . gọi tên của hắn?“An. Kha. Lam!” khuôn mặttuấn tú của Hạ Liên Thần tràn đầy hờn giận, “Nàng không nên chọc giận trẫm mớivừa lòng!”Ta cân nhắc một chút rồivô tội nói: “Hoàng thượng, người suy nghĩ nhiều rồi, ta đương nhiên không có ýđó.
51 CHƯƠNG53 “Nàngta dựa vào cái gì để được chàng để ý!” Mật phi đề cao giọng: “Chẳng qua chỉ làmột nha đầu bình thường! Nàng ta có điểm nào đáng để chàng đối tốt như vậy vớinàng ta! Chẳng lẽ chàng đã quên chúng ta từng rất tốt đẹp hay sao, làm saochàng có thể vì một người không liên quan mà đối với ta như vậy, chàng làm saocó thể.
52 CHƯƠNG 54 Lần trước chúng ta nóiđến đâu rồi? À, đúng, là nói đến có vị đại hiệp từ phía sau nắm chặt cái cổ nhỏbé tinh tế của ta rồi hỏi, “Nghe nói ngươi là nam sủng của Hạ Liên Thần?”Ta vừa định đứng đắn trảlời vấn đề này thì vị đại hiệp kia lại hèn mọn tiếp thêm một câu, “Khó tráchhắn không đi tìm phi tử, khẩu vị của hắn cũng tốt đó chứ, chậc chậc, thật sự làham mê ám muội.
53 CHƯƠNG 55 Ta cùng Mật phi ở trongphòng chứa củi đợi thêm hai ba canh giờ, sau đó cửa kia lại bị người đạp mở ra. Người đến là mà một nam tử khôi ngô mặc quần áo màu đen, bên phải nam tử làSương Mai mới vừa tức giận rời đi lúc nãy, bên trái còn lại là một cô gái xalạ.
54 CHƯƠNG 56 Không ngoài dự đoán củata, Mật phi đã chết, vì cứu Hạ Liên Thần mà chết. Ta không biết nên đánhgiá cái chết của nàng như thế nào, dù sao cuối cùng ta cũng không thể vỗ taynói: “Chết tốt lắm, chết tốt lắm.
55 CHƯƠNG57 Tanghĩ, cho dù ta có là người hói đầu dùng mấy sợi tóc ở sau ót của mình để đoánthì cũng có thể đoán được người đến là thần thánh phương nào.
56 CHƯƠNG 58 Mồng bảy tháng bảy hàngnăm là tiết khất xảo hay còn gọi là tiết thất tịch. Tiết thất tịch trongthần thoại dân gian đại biểu cho tình yêu buồn triền miên của Ngưu Lang ChứcNữ.
57 CHƯƠNG60 Mộtkhắc sau chúng ta đã ngồi trong một căn phòng trang nhã của quán trà, người bênngoài vẫn đi lại ồn ào, giọng nói nữ tử bên trong quán trà uyển chuyển, mộtphen tư vị phong nhã.
58 CHƯƠNG61 Nămđó từ lúc ta xuyên qua thành trẻ sơ sinh liên tục đến mấy năm sau đều tự suynghĩ một mình, điều này khiến mọi người trong cung xem ta là đứa ngốc.
59 CHƯƠNG62 Cầmsi?Tacẩn thận quan sát nam tử gầy yếu kia, chỉ thấy dáng người hắn nhỏ gầy, là cáiloại gió thổi qua sẽ bay mất. Giờ phút này hắn không ngừng dùng tay áo lau mồhôi trên trán, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời lộ ra vẻ chán ghét, rõ ràngđối với ngày hè nóng nực này tâm sinh phiền chán.
60 CHƯƠNG63 “Giangphu tử,” Vũ Văn Duệ cười nhẹ, “Phu tử là thầy dạy đàn, không phải sao?”GiangThành hơi nhíu mi, hình như có chút dự cảm không tốt “Đúng, thì sao?”“Nhưvậy, phu tử…” Vũ Văn Duệ chỉ vào người ta nói: “Ta đem biểu muội phó thác chophu tử.