1 Lưu Mai năm hai mươi tuổi lần đầu tiên có bạn trai, quen biết được ba năm, thể xác lẫn tinh thần đều không hề giữ lại. Kết quả người đàn ông kia lại có thể cùng hai ả đàn bà điên cuồng mây mưa tại phòng tân hôn cô tự tay bố trí, trên giường lớn xa hoa ngay đúng lúc cô trở về.
2 Lâm Vô Du giật mình, lập tức kinh thanh nói: “Xảo Nhi, ngươi biết võ công?”Xảo Nhi cầm y phục đưa ra trước ngực hắn nói: “Ta chưa từng nói mình không biết võ công, đi thay quần áo đi, thực là quá mất mặt a.
3 “Đại nương, ngươi đừng nói nữa , Xảo Nhi thích nhóm lửa, sẽ không đi làm nữ bộ khoái a!” Thượng Quan Xảo Nhi thanh ấm bình tĩnh từ trong hỏa phòng truyền ra.
4 Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, thanh nhã của hắn, đột nhiên lồng ngực gấp gáp hít thở, một loại cảm giác đã lâu hướng thẳng lên não, khiến nàng rất muốn phát tiết.
5 Mỹ nam khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhạt thoáng hiện như có như không, thả trường kiếm trên bàn thâm trầm nói: “Đa tạ cô nương, tiểu nhị, mang một ấm trà ngon đến đây!” Một thỏi bạc trắng xuất hiện trước mặt tiểu nhị.
6 Lãnh Sương Hàn ngây ngốc, từ khi lọt lòng tới nay lần đầu tiên cảm thấy khó chịu như thế, người có thể tháo trúc lạp của hắn xuống chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà hôm nay chỉ bằng nửa chiêu, cư nhiên bị tiểu nha đầu kia tháo xuống.
7 Tiểu Thanh lập tức giành nói: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi không biết Đông Phương Thế Gia sao? Là kinh thành thủ phủ a. ” Tiểu Thanh rất kiêu ngạo nói. “Không biết, Xảo Nhi chẳng qua chỉ là nha hoàn nhóm lửa.
8 Lâm Vô Du ở tại tiền viện thư phòng nghe tin tức Chu sư gia vừa mới mang về, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên lộ ra vẻ ngưng trọng. Hai con ngựa không có người cưỡi làm loạn cả một khu phố xá xầm uất, dọa lão bách tính hơn mười người sợ hãi, vì vậy mọi người đang đợi bọn hắn giải án.
9 Thượng Quan Xảo Nhi nhấp miệng nhỏ, hừ lạnh nói: “Đại nhân cảm thấy có thể giết được Xảo Nhi sao?”Lâm Vô Du sắc mặt khó xử, đôi mắt lo lắng nhìn Xảo Nhi thật lâu sau mới nói: “Dù sao ta cũng không cho ngươi làm chuyện xấu! Ngươi là nha môn tiểu thư, thế nào lại cố tình vi phạm.
10 Lâm Vô Du cùng Chu Vô Ý nôn nóng đứng ở trong viện, Lâm Vô Du quạt mạnh cây quạt trong tay, gương mặt tuấn tú nhăn lại một chỗ. “Sư gia, ngươi nói chuyện này nên xử lý thế nào? Nha đầu Xảo Nhi này không phải bị bệnh chứ?” Lâm Vô Du một bên nôn nóng nhìn bên trong, một bên hỏi Chu Vô Ý cũng đang nhíu mày.
11 Xảo Nhi tiến lại gần giường, Lãnh Sương Hàn bị dọa khiến khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, lui đến góc giường né tránh. “Đừng, ngươi đừng tới đây, ta không cần!” Lãnh Sương Hàn giống nàng dâu nhỏ sợ hãi lắc đầu.
12 Lâm Vô Du nhìn biểu tình quạnh quẽ của Xảo Nhi, trong lòng sợ hãi, ôn nhu nói: “Xảo Nhi, ta biết rõ ngươi nhất định chịu kích thích rất lớn, bất quá chuyện cũng đã qua, hãy buông tay đi, ngươi hiện tại đã là nha môn Đại tiểu thư của chúng ta, ta sẽ bảo vệ ngươi, không để ngươi chịu ủy khuất nữa, Xảo Nhi có tâm sự gì hãy nói với ta, lúc ta nhặt được ngươi, thì đã coi ngươi như là người thân, cho nên đừng để ta thương tâm được không?” Lâm Vô Du trong lời nói cơ hồ có chút khẩn cầu.
13 “Ngươi không phải nói là người một nhà sao? Người một nhà muốn rõ ràng như vậy sao? Hay là ngươi đang gạt ta!” Xảo Nhi đột nhiên buông chén đũa, đôi mắt phượng chứa đựng làn quang lạnh thấu xương, ở cổ đại nàng không có nhà, ở sâu trong nội tâm cũng có một phần khát vọng xa vời.
14 Lúc Đông Phương Ngọc đuổi kịp Lâm Vô Du cùng Chu Vô Ý, đã không thấy hình bóng của Xảo Nhi đâu, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một tiểu nữ tử đứng xa xa trong góc khuất u tối, không khỏi suy nghĩ, thì ra nàng cũng có lúc như vậy, không muốn để Lâm đại nhân biết nàng quan tâm hắn.
15 Ba nam nhân kinh hoảng kêu lên: “Xảo Nhi!” Nữ nhân này cũng quá cường hãn đi. “Mổ thế nào, mổ ở đâu?” Xảo Nhi lấy bao tay trong túi đeo vào, sau đó giơ con dao nhỏ sắc bén lên hỏi Chu Vô Ý và Đông Phương Ngọc, đôi mắt băng lãnh lại huyết tinh.
16 Đợi Lâm Vô Du chỉnh lý vụ án xong, lúc trở lại liền nghe thấy tiếng khóc bi oán, trầm thấp của nữ tử nên bị dọa đến nhảy dựng lên. “Xảo Nhi, ngươi sao vậy ? Thế nào còn chưa ngủ? Ra đây làm gì ?” Lâm Vô Du lập tức khẩn trương chạy đến kéo Xảo Nhi đang nằm trên bàn đá khóc lóc thương tâm.
17 Xảo Nhi bị câu này của Lâm Vô Du làm cho chấn động không thể nhúc nhích, nam nhân này không phải đầu óc bị chập mạch chứ, thú nàng làm thê?“Về sau lúc ta phá án, Xảo Nhi phu xướng phụ tuỳ, không phải rất tốt sao?” Giọng nói của Lâm Vô Du khàn khàn mang theo dục cảm, cơ thể lại trần truồng, thế nào cũng cảm thấy có điểm đang làm nũng.
18 Xảo Nhi tức giận đi ra ngoài nha môn, đối với Lâm Vô Du thật sự không còn gì để nói, cư nhiên muốn lấy nàng, thực là đầu óc có vấn đề! Nhưng mà cũng khiến nàng nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác, đó chính là tránh thai, nàng không muốn mang thai hài tử của hắn, đến lúc đó hắn nhất định sẽ oanh tạc tai nàng đến chết, hài tử này không thể không có cha, càng không thể không có mẹ, cho nên nhất định phải gả cho hắn.
19 Đông Phương Ngọc với Xảo Nhi đi phía trước, Tiểu Thanh ở phía sau, hai ngựa ba người chạy như bay một đường đến kinh thành. Đông Phương Ngọc cẩn thận xem chừng để Xảo Nhi sẽ không bị rớt khỏi kỵ mã, cho nên thả chậm tốc độ, đồng thời bàn tay nhỏ trên eo hắn khiến hắn cảm giác tim đập không ổn định.
20 Lúc chạng vạng tối, ba người Xảo Nhi rốt cục cũng tới kinh thành, dưới chân thiên tử đương nhiên không giống như huyện trấn nhỏ, cửa hàng san sát, khi tới thời điểm bữa tối, người đi trên đường càng lui tới vội vã về nhà, hoặc là tìm tiệm ăn dùng bữa, dòng người không ngừng, phi thường náo nhiệt.