1 Trên cây thành công có vô vàn trái táo, nhưng nếu bạn chọn trúng thành phố New York thì tức là bạn đã chọn được trái to nhất trên cái cây ấy đấy…Ngày 31 tháng 12 năm 2013, 7 giờ đúng tại bờ biển phía Đông Bắc Mỹ, chỉ còn năm tiếng nữa là năm 2014 tới.
2 Giản Liêu làm việc cho Hoắc Liên Ngao ít nhiều cũng mang theo chút tâm lý trả ơn. Năm thứ hai tới New York, Giản Liêu liền gặp phải vấn đề mà rất nhiều du học sinh thường phải đối mặt: Cuộc sống quẫn bách, sinh hoạt khó khăn.
3 Anh từng hứa với người ấy rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng chẳng làm được chuyện gì…Đây là lần thứ hai Miêu Tiểu Cơ cùng Hoắc Liên Ngao xuất hiện trong một bữa tiệc riêng tư với thân phận bạn gái.
4 Đối với tôi mà nói, đó chỉ là một lớp màng thôi, không có gì đáng để nhung nhớ cảTôi lặng lẽ ra đi
Như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy tay nhè nhẹ
Tạm biệt áng mây phía tây
Cành liễu vàng ven sông
Như nàng dâu trong hoàng hôn
Thân hình nàng in trên mặt nước
Bồng bềnh trong trái tim tôi
Lớp rêu xanh trên mặt bùn
Mịn màng vẫy vẫy dưới đáy sông
Trong làn sóng mềm mại hồ Khang
Tôi cam lòng làm ngọn cỏ nước
Dòng sông ẩn dưới vòm cây du
Không phải sông, là dải cầu vồng
Vụn tan trong lớp bèo trôi dạt
Giấc mơ như cầu vồng lắng đọng
Tìm giấc mơ? Hãy chống một cây sào
Chèo đến lớp cỏ kia xanh hơn
Thuyền chở đầy sao sáng
Cất tiếng hát lấp lánh ánh sao
Nhưng giọng tôi không cất lên được
Âm thầm là cây sáo tạm biệt
Giun dế cũng im hẳn tiếng kêu
Trầm mặc là cầu Khang đêm nay
Tôi lặng lẽ ra đi
Cũng như tôi từng lặng lẽ đến
Tôi vẫy vẫy cánh tay áo
Không mang theo một áng mây trời
Tạm biệt Khang Kiều – Từ Chí Ma
Trên bức tường chính diện trong căn hộ của Miêu Tiểu Cơ có treo một bức tranh đề chữ, lời đề từ là lời bài thư Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma, được viết bằng chữ thể Tống bằng mực chìm màu đen bên cạnh tấm khung màu trắng.
5 Ngày 14 tháng 02 năm 2014, lễ tình nhân truyền thống của người phương Tây, cũng là tết Nguyên tiêu của người Trung Quốc.
Hôm ấy, Giản Liêu vừa được nhận kỳ nghỉ đầu tiên sau Tết.
6 Trước đó, từ xa anh đã nhìn thấy đôi trai gái nổi bật trên hành lang. Khi đó có rất nhiều người quan sát họ. Họ trông giống một đôi tình nhân hẹn hò đã lâu, Valentine cùng tới khu trung tâm thương mại mua sắm, tay xách chiến lợi phẩm, chuẩn bị về làm bữa tối.
7 Lớp kính thủy tinh chắn gió của chiếc siêu xe bên đỏ bên trắng tích một lớp hơi nước mỏng tang, đèn đường vàng vọt như đắm chìm trong bầu không khí toàn hơi nước, cả thế giới như vừa được vớt từ dưới nước lên vậy.
8 Cuối tháng ba, trên chuyến bay từ Boston tới New York, trên tờ báo đặt trước mặt Giản Liêu có vô số bức ảnh Đường Vũ Huyên và ngôi sao bóng rổ mới cùng đi xem phim.
9 Chu Tùng An đã đặt chuyến bay lúc tám rưỡi tối, từ Thượng Hải tới Singapore mất gần năm tiếng đồng hồ, vì tính nghiêm trọng của sự việc và tình trạng của Khang Kiều, Chu Tùng An đã đặt hai vé.
10 Sự xuất hiện của Hoắc Liên Ngao bắt đầu từ những tiếng “Đó là xe nhà ai vậy, hoành tráng quá”. Khi đó, Chu Tùng An và mười mấy người khác đang được sắp xếp vào cùng một căn phòng.
11 Theo âm thanh ấy, Khang Kiều lập tức nhìn thấy một chấm đỏ nhấp nháy, lập lòe. Hoắc Liên Ngao đang dựa vào cây long não cao lớn, ngón tay kẹp một điếu thuốc đang thoáng ẩn thoáng hiện giữa bóng cây.
12 Khang Kiều cứ thế bị Hoắc Liên Ngao khoác vai dẫn đi khỏi đại sảnh.
Vừa ra khỏi sảnh lớn, tay anh đã chuyển từ khoác vai cô thành nắm tay cô, vừa nắm vừa kéo, thuần thục đi tới trước cửa phòng ngủ của Khang Kiều.
13 Trước cổng nhà họ Hàn có hai chiếc xe đang đỗ. Khang Kiều bị Hoắc Liên Ngao cưỡng chế kéo vào trong xe lúc này bỗng quay đầu lại nhìn. Chắc hẳn nơi này sẽ không bao giờ chào đón cô nữa, cô cũng không bao giờ quay trở lại nữa.
14 Căn nhà không lớn, đa phần được sử dụng vật liệu tới từ rừng Hồ Đào, ngoài hai tầng để ở còn nửa tầng dùng để đồ lặt vặt, là kiểu nhà ở bình dân điển hình tại Mỹ.
15 Nếu không nhờ Hoắc Liên Ngao nhắc nhở, Khang Kiều sắp quên mất mình còn sở hữu 5% cổ phần đại lý của nhà họ Hoắc. Tài sản cá nhân của Khang Kiều đều được giao cho công ty quản lý tài chính sắp xếp.
16 Khi Khang Kiều hỏi câu đó, Hoắc Liên Ngao bắt đầu quan sát cả căn phòng. Quan sát xong anh mới phát hiện ra mình đã lên nhầm giường người khác chứ không phải ngược lại.
17 Chỉ trong vòng vài phút, Khang Kiều đã tìm thấy két. Điều khiến cô bất ngờ là két không hề khóa. Tầng trên cùng của két đặt mười xập chi phiếu, mỗi xập dày khoảng mười ngàn đô.
18 Ngây ra giây lát, cô buột miệng: “Không có”.
“Không có?”
Cô quay mặt đi, bên bức tường bên trái có một bức chân dung của mẹ Hoắc Liên Ngao. Bà rất đẹp, tựa như một nhân vật trong tranh sơn dầu vậy.
19 Năm 1998, Khang Kiều 12 tuổi.
Mùa hè năm ấy, Khang Kiều được Nghê Hải Đường đưa từ Hải Nam tới Brunei. Đó quả thật là một quốc gia xinh đẹp, đường sá, nhà cửa, xe cộ, trung tâm thương mại, bầu trời, những túi xách hay quần áo trên người của những người đi đường, tất cả đều vô cùng mới mẻ trong mắt cô.
20 Căn nhà được dành cho Khang Kiều và Nghê Hải Đường rất đẹp. Nhà chia làm ba tầng, tường sơn màu trắng hồng, nóc nhà hình tròn màu xanh dương, cửa chớp màu vàng be, bên trong không thiếu thứ gì.