1 Một tiểu cung nữ có gương mặt thanh tú hớt hải chạy vào Từ Hy cung, rồi cung kính hành lễ với một bà lão uy nghiêm ngồi trên chiếc ghế quý phi làm từ vàng cao quý.
2 Sáng hôm sau tại Trường An cung, một không khí ưu thương vây quanh. Nơi này không còn là chốn bồng lai nữa vì nó đã thiếu đi tiếng cười khanh khách như chuông rung, thiếu đi tiếng đùa vui của những đứa trẻ, thiếu đi tiếng cãi nhau của hai huynh muội chỉ để ôm một tiểu oa nhi, không còn tiếng luyện kiếm.
3 Bây giờ nhìn kĩ, khuôn mặt con bé làm ông thoáng sửng sôt. Giống, rất giống với nương tử, y như phiên bản thu nhỏ của nàng vậy. Nhìn về phía Bảo Tri thấy bà khó nhạc gật đầu như ngầm thừa nhận suy nghĩ của ông.
4 //////////////năm năm sau////////////////////Trăng lên cao, mọi thứ rơi vào một mảng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu phá vỡ mảnh yên tĩnh đó.
5 Băng Băng khi đi xa con suối, nàng bỏ khăn lụa che mặt xuống, bế ngang nách Tiểu Bạch ra trước mặt mình hỏi:- Tiểu Bạch, ngươi thấy ta có rảnh dỗi không, trực tiếp quay lưng đi có phải tốt hơn không, tự nhiên ta lại có cảm giác không nỡ để hắn chết, trong đầu ta có một ý nghĩ là cứu hắn không thì sau này ta sẽ hối hận, ta bị sao vậy Tiểu Bạch- Băng Băng khuôn mặt ủ rũ, còn đâu khuôn mặt lạnh nhạt như thường ngày nữa.
6 Trước khi bước ra khỏi cửa nữ nhân thân bạch y liếc mắt về gian lầu phía trên. Từ lúc vào đây, nàng luôn cảm nhận được một ánh mắt luôn dõi theo mình.
7 Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái đã qua năm ngày kể từ khi Băng Băng và Minh Nhật gặp nhau. Hôm nay, không khí trong hoàng cung khác hẳn so với ngày thường.
8 Hoàng thượng vừa dứt lời, phía dưới nổi lên một trận xôn xao. Mấy ngày nay họ đã nghe bên ngoài đồn đãi hoàng thượng ban hôn cho Độc vương. Ban đầu nghĩ rằng chỉ là là đồn của dân gian không đáng tin tưởng, nhưng hôm nay nghe chính miệng Hoàng thượng nói ra họ mới thấy vô cùng kinh ngạc.
9 Ba ngày sau ~Từ ngày thành thân của Độc vương đến nay, Độc vương phủ không có ngày nào là được yên bình. Từ quản gia cho đến người hầu lính canh lúc nào cũng phải đối diện với một ngọn núi lửa và một tảng băng nghìn năm.
10 Từ Độc vương phủ đến hoàng cung mất nửa canh giờ đi xe ngựa. Hoàng cung từ xưa đến nay luôn cấm xe ngựa vào bên trong vì thế vừa đến cửa cung, Băng Băng chậm rãi bước xuống xe, ý định tiện thể dạo bộ ngắm cảnh.
11 Sau một canh giờ,Băng Băng nhìn trời cũng là quá trưa rồi, cúi đầu hành lễ với Hoàng hậu rồi cáo lui. Vừa bước ra khỏi Long cung thì thấy Đức công công trở lại.
12 ~ Tây Uyển ~~“Tiểu Bạch, ta bị trúng tà sao?” Băng Băng ngồi trên mái Uyển hỏi Tiểu Bạch đang rúc trong ngực nàng. Không hiểu sao, từ khi trùng bắt đầu tỉnh, nàng không cảm thấy một chút gì đó gọi là vui vẻ.
13 Tây Uyển hôm nay yên tĩnh đến lạ thường, không có tiếng cổ cầm cùng tiếng ca hát của nữ tử ngồi trên thảm cỏ sau Tây Uyển, không có tiếng cười nói của cặp song sinh nào đó.
14 Một tháng sau – Tửu Sắc lâu“Này, các ngươi đã nghe tin gì chưa? Chuyện này rất hấp dẫn nha!” người A hướng hai bằng hữu của mình nói. “Chuyện gì a?” người B tò mò.
15 Đông Uyển – Thư phòng“Muội về từ lúc nào, tại sao không đi tìm huynh?” Minh Nhật lạnh nhạt nói. Dù lạnh nhạt nhưng trong lời nói của hắn vẫn có chứa tia sủng nịnh.
16 Khi Băng Băng vừa ra khỏi phòng, Trúc Chi liền lục tung phòng để tìm ra lọ dược kia. Nhưng tìm hết gần một canh giờ mà vẫn không thu được kết quả gì. Tức giận, nàng không hình tượng ngồi phịch xuống giường.
17 “Chi Nhi biết tẩu sẽ đi mà…CÁI GÌ…TẨU ĐI…” Trúc Chi vẫn cúi mặt ỉu xìu nói. Đến khi tiêu hóa xong câu nói của Băng Băng, rút cuộc nàng cũng ngẩng đầu lên, âm lượng của nàng làm cho ba người ở đấy phải bịt tai.
18 “Vậy nó là con gì?” Trúc Chi nhíu mày nhìn Tiểu Bạch. Nhìn qua nàng còn tưởng nó là Bạch Hồ. Nhưng nàng cũng chưa thấy mặt con Bạch Hồ nào lại giống mèo như vậy, lại còn chòm lông giữa trán màu đen hình mặt trăng kia nữa.
19 Trong khe núi tử thần“Tiểu thư, người có thấy gì lạ không?” Lan Nhi nhìn ngó xung quanh, nhíu mày hỏi Băng Băng. Từ lúc các nàng vào đây đã đi hết nửa canh giờ mà không có gặp một con độc linh nào, ngay cả độc vật cũng không thấy.
20 Nghe thấy vậy, Minh Nhật dừng động tác lại, nhìn thấy khuôn mặt của Băng Băng bây giờ hơi trắng bệch, đôi mày thanh tú nhăn lại biểu hiện nàng đang rất khó chịu.