41 Không biết ngồi tới bao lâu, Băng Băng cố bám trụ vào thân cây đứng lên. Thật khổ, vì nàng đi lạc nên nàng không mang bất kì loại thuốc nào trên người.
42 Mãi một lúc sau, tưởng chừng như Minh Nhật không thể đợi được nữa thì khuôn mặt của Băng Băng cuối cùng cũng có chút huyết sắc. Hắn liền áp má mình vào má của của nàng.
43 Trong phòng, dù Minh Nhật đang truyền nội lực cho Băng Băng nhưng vẫn chú ý động tĩnh ở ngoài. Xác định được những người đến không phải là địch, hắn mới yên tâm.
44 Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đều chuẩn bị rất đầy đủ để xuống núi. Lần này đi lâu hơn lần trước, hết một tuần lễ bọn họ mới xuống đến chân núi Tuyết Liên.
45 Thấm thoát Băng Băng đã ở lại Trần phủ ở Trần gia trang hơn nửa năm. Ngày Băng Băng rời cung đi đến buổi tỉ thí là tháng ba, nay đã là tháng một năm sau.
46 Beta: Thần Bơ
Năm mới qua được mấy ngày, Băng Băng hầu như trốn trong phòng không chịu ra. Ngày thứ ba sau khi nàng và Minh Nhật có quan hệ phu thê, nàng ra khỏi phòng.
47 Beta: Thần Bơ
“Mị cô nương, hôm nay cô thật là may mắn. Được cung chủ Vô Tà cung nhìn trúng. Vậy sau này cô nương có thể hưởng vinh hoa phú quý rồi”.
48 beta: Thần Bơ
Vừa vào phòng, nhân lúc lão cung chủ chưa kịp định thần, Băng Băng liền vung tay áo lên. Theo động tác của nàng, một mùi hương mê người bay ra, xâm nhập vào khứu giác của lão cung chủ.
49 Sóng gió nổi rất nhanh. Sau một ngày đêm, khắp nơi trên Tứ quốc đều bàn luận xôn xao một chuyện – Vô Tà cung bị hủy. Trong các quán trọ, nơi đầu đường hay tửu lâu đều nghe đến chuyện này.
50 “Dân nữ không dám, dân nữ không dám” Thúy Nhi nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vội vàng quỳ xuống luôn miệng kêu không dám.
“Không dám, ta thấy là ngươi rất dám đây.