1 Mở đầuTháng Hai, mưa bụi lất phất. Trên con đường lát đá chằng mấy ai qua lại, hai bóng người một ột thấp loạng choạng bước đi dưới sự che chắn của chiếc dù giấy mỏng manh.
2 Tuyết rơi lớn liền một mạch nửa tháng trời, ngoài Phó Hân Thần thỉnh thoảng ra ngoài săn ít thú hoang về cải thiện bữa ăn ra, ba người gần như đều ở trong căn nhà gỗ suốt cả ngày.
3 Thời gian năm năm tựa như một làn gió rít gào thổi qua cánh đồng hoang vắng, thật nhanh biết bao, và không để lại bất cứ dấu tích gì. Thung lũng vẫn là thung lũng đỏ, cánh đồng hoang cũng vẫn là cánh đồng hoang đó, cây cối hoa cỏ xuân nở đông tàn, hạ um tùm thu khô héo.
4 Ai đang gảy đàn nhỉ? Diệp Thanh Hồng ngẩn ngơ đi chậm lại, ngoài sư nương ra, trong thung lũng này còn có người nào khác biết gảy đàn ư?Tiếng đàn lãng đãng vang xa, ai oán day dứt, như đang thể hiện nỗi thương tâm vô hạn của người gãy đàn, truyền vào tận nơi đáy lòng nàng, khiến nàng đồng cảm.
5 “Phó Hân Thần…” Diệp Thanh Hồng nhíu chặt đôi mày, kể cả khi hôn mê phải chịu cơn đau như dao đâm lửa đốt, trong ý thức của nàng vẫn chỉ có ba chữ này.
6 Khi vết thương trên người Diệp Thanh Hồng khỏi hoàn toàn thì đã là mấy tháng sau đó, thời tiết càng ngày càng lạnh, chỉ mấy ngày nữa thôi là nơi này sẽ bước vào mùa tuyết kéo dài những bốn tháng trời.
7 Diệp Thanh Hồng buồn bực không vui đi về phía tửu điếm duy nhất trên thị trấn, Phó Hân Thần nói chàng sẽ tới đó, còn về việc để làm gì thì chàng không nói, và nàng cũng không hỏi.
8 Bão tuyết như một con dã thú điên cuồng tàn phá trong thung lũng, những bông hoa tuyết mang theo hạt băng rơi xuống nóc nhà và chấn song cửa sổ, phát ra những tiếng lộp bộp.
9 Nhẹ nhàng đặt Diệp Thanh Hồng đã ngủ say xuống giường, đắp chăn cho nàng xong, ánh mắt Phó Hân Thần không kìm được dừng trên khuôn mặt xinh đẹp đang chìm trong giấc ngủ say đó.
10 Đi ngắm mai, trong đầu Phó Hân Thần nổi lên ý niệm quay về Long Nguyên. Ở đó có các bằng hữu của chàng cùng với các thuộc hạ đã cộng sự nhiều năm, còn có mộ phần của Tịnh Nhi nữa.
11 Trên một con đường nườm nượp người qua lại ở đất Trường An, một chiếc xe ngựa cũ nát đang tiến đi thật chậm. Người đánh xe đầu đội nón trúc, vành mũ kéo xuống rất thấp, khiến người ta không thể nhìn rõ dáng vẻ, có điều tuy người đó mặc quần áo vải thô, nhưng tấm thân yểu điệu kia vẫn khiến người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra đó là một nữ tử.