1 Lưu Hàn Trạch lấy điện thoại trong túi quần, nhấn nút nghe vẻ mặt ảm đạm bỗng chuyển sang nhíu mày. Khi nghe điện thoại xong nhìn Cố Mai Nhàn nằm trên giường bệnh với ánh mắt phức tạp, chần chừ mấy giây mới mở lời:
"Tiểu An ở nhà mới ngủ một mình không quen, tôi phải qua đó"
Cố Mai Nhàn gắt gao bấu chặt ga giường, cười khổ nhìn anh, Tư Duệ An nhanh như vậy đã gọi điện cho anh rồi?
"Cô ấy không còn nhỏ nữa biết tự chăm sóc cho mình, Trạch, ở lại với em chỉ đêm nay thôi.
2 Đúng vậy, Cố Mai Nhàn cô cái gì cũng không bằng Tư Duệ An, thứ cô ta hơn cô chẳng phải là trái tim của người đàn ông này không phải sao? Nước mắt chảy xuống, tan nát cõi lòng, Cố Mai Nhàn bỗng từ trong bi thương ngước đôi mắt vô hồn kia nhìn Lưu Hàn Trạch, môi khô khốc hé mở:
"Lưu tiên sinh, ly hôn đi"
Bao nhiêu năm theo đuổi người đàn ông này, hy sinh vì anh ta nhiều như vậy, còn muốn cùng anh ta sắm vai một đôi uyên ương hạnh phúc đến đầu bạc răng long, kết quả là cô không đủ kiên trì nữa, không đủ nhẫn nại chờ anh đáp lại tình cảm của cô nữa.
3 Sau tối hôm đó, Lưu Hàn Trạch cũng không về nhà, không một cuộc điện thoại cũng không một tin nhắn, cứ thế rời khỏi. Cứ năm ngày liên tiếp như thế, trong căn nhà cô quạnh này cũng chỉ có Cố Mai Nhàn và bác Trương.
4 Hôm đó Lưu Hàn Trạch không cùng Tư Duệ An ở chung một chỗ, lại chạy đến Thụy Điển xa xôi công tác, Lưu Hàn Trạch rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
"Chị dâu, chị sao vậy?" Lưu Hàn Phi luyên thuyên cả buổi phát hiện ra Cố Mai Nhàn không nói câu nào, sắc mặt lại bất thường, cậu là đang nói sai điều gì làm chị dâu giận sao?
"À không có gì" Cố Mai Nhàn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tránh để Lưu Hàn Phi thấy sự bất thường của mình.
5 "Nhàn, con đã tới rồi. "
Giong của một người phụ nữ trung niên ôn hòa cất lên, người phụ nữ hiền hòa này chính là mẹ của Lưu Hàn Trạch, mẹ chồng của cô.
6 "Lưu Hàn Trạch, rốt cuộc anh muốn gì?"
Bất kể cô có viện lý do hợp lý thế nào, mẹ chồng vẫn muốn để cô và anh đi du lịch. Đến một nụ cười khổ cô cũng không rặn ra nổi.
7 Đất nước Pháp xinh đẹp hào nhoáng, có thể ngồi ở hàng hiên của quán cafe trăm tuổi trong lòng thủ đô Paris để lặng ngắm những công trình mang hơi thở uy quyền từ những năm tháng đã trôi xa, đi dọc những cánh đồng hoa oải hương tím ngút màu mắt tại vùng Provence lãng mạn hay cùng người mình yêu lắng nghe những bản tình ca lãng mạn.
8 Cách đây vài ngày trước. . .
"Chúng ta chia tay đi"Lưu Hàn Trạch lãnh đạm mở miệng, nhìn người phụ nữ mình đã yêu như sinh mệnh này, ánh mắt lộ ra tia bất đắc dĩ, nhưng anh đã quyết định rồi sẽ không bao giờ rút lại.
9 Vùng Provence, miền Nam nước Pháp, nơi trải dài những cánh đồng hoa oải hương tím nhưng những dải lụa đẹp kiêu kỳ bất tận, loài hoa Lavender sự chờ đợi, thủy chung trong tình yêu và tượng trưng cho tình mẫu tử thiêng liêng.
10 "Anh căn bản không phải là loại cầm thú, thời thế đã thế này rồi, chỉ có một chiếc giường, bất quá. . . chúng ta cùng tạo bảo bối đi?"
Cố Mai Nhàn trợn tròn mắt nhìn Lưu Hàn Trạch, bao lâu nay cô lại không biết anh lại là một tên háo sắc.
11 Sáng sớm, ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua ô cửa sổ, những tia sáng như những dải lụa mỏng dài mênh mang, đánh thức giấc ngủ của Cố Mai Nhàn. Cô ở trong mộng từ từ tỉnh giấc, đôi mày thanh tú nhíu lại, không phải vì ánh mặt trời quá mức chiếu xuống gay gắt mà là lưng cùng hạ thân đau thức không chịu nổi.
12 Hôm nay Lưu Hàn Trạch được nghỉ phép, anh đưa Cố Mai Nhàn đến khu trung tâm thương mại lớn ở thành phố X. Khu trung tâm chia làm 4 tầng rộng lớn, là tổ hợp giải trí, mua sắm, xem phim và ăn uống.
13 "Trạch. . . em có thai rồi. . . "
Tay Tư Duệ An đặt lên bụng, e thẹn nhìn xuống bụng phỏng đoán vẻ mặt của Lưu Hàn Trạch. Anh ấy sẽ vui mừng mà quay lại với cô ta sao? Trạch sẽ lại yêu thương cô như trước, Cố Mai Nhàn sẽ chẳng là gì nữa.
14 "Anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy"
Cố Mai Nhàn nhìn đăm đăm khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Hàn Trạch, cô bây giờ đến một nụ cười khổ cũng không nặng ra được.
15 Cơn ác mộng đó quanh quẩn trong đầu cô đến tận sáng sớm, khó khăn lắm mới chợp mắt được rồi thiếp đi lúc nào không hay. Khi Cố Mai Nhàn tỉnh dậy đã là gần trưa, không nghĩ tới bản thân lại ngủ lâu như vậy.
16 "Hạt mầm, xuống căn tin thì mua giúp tôi hộp sữa"Chàng thiếu niên đeo tai nghe vừa lướt điện thoại, thấy người bên cạnh đẩy ghế đứng lên thì lên tiếng
"Đúng là đại cổ thụ, ngày nào cũng uống sữa như trẻ con, 1m83 nặng 74kg, vẫn chưa hài lòng à?"Cô nữ sinh nghe bạn cùng bàn nhờ vả đã trở thành thói quen, ngày nào cũng nhờ cô mua dùm hộp sữa, uống tới uống lui như thế không thấy chán à? Theo quan niệm của cô, chỉ có trẻ con muốn lớn nhanh mới phải uống sữa, còn hắn to xác lại thích uống sữa cùng đám con nít đó sao? 1m83 nặng 74kg vẫn uống sữa để cao lớn thêm, thật đúng với biệt danh cô đặt cho hắn-đại cổ thụ.
17 "Hạt mầm. . . tôi thích-"Khương Mặc khựng lại vài giây, môi tinh tế nhếch lên tạo nên một nụ cười hoàn mỹ "Tôi yêu cậu"
Cố Mai Nhàn ngẩn ra, đôi mắt đẹp mở to đầy kinh ngạc.
18 Lưu Hàn Trạch lái xe về nhà, suốt cả đoạn đường không hề nói câu nào, chỉ là anh không bình thản như thường lệ, đôi lông mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì đó.
19 Cố Mai Nhàn cởi giày bước vào nhà, mùi sủi cảo đang nóng lan tỏa xông vào khứu giác của cô, mọi buồn bực đều tan biến, cô chỉ biết lúc này, có một người đan ông luôn ở đây chờ cô.
20 Cố Mai Nhàn ở trong bếp chạy tới chạy lui, thường thì ngày thứ 7 Lưu Hàn Trạch tan làm sớm hơn mọi ngày, cô liền đặc biệt chuẩn bị bữa tối thật hoành tráng.