1 Những bông tuyết rơi trên mái nhà vang lên tí tách, nếu như vô ý nghe qua là giống như bên ngoài đang mưa lất phất, Lạc Tương Nghi mở to hai mắt nhìn cửa sổ mục nát, rèm cửa mong manh không thể ngăn được những cơn gió lạnh thổi vào, vẫn có một ít gió Bắc tràn vào căn phòng đơn bạc của nàng.
2 Edit by JuuSan (Số 13)Nha hoàn gõ cửa tên là Thanh Mai, da đen vàng, trên còn có hạt lấm tấm, giống như có hạt dính trên bột vậy. Thường ngày, hễ thấy Lạc Đại phu nhân đến là nàng ta đứng lên hành lễ, trên mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào lấy lòng, bây giờ thấy nàng đến mà vẫn không nhúc nhích, đợi tới khi nàng gần đến cửa mới vén màn thật thấp, thật đúng là giỏi nịnh nọt, Tương Nghi thầm giễu cợt trong bụng.
3 Edit by JuuSanGiống như một hồ nước lạnh toát ra một tia hơi nóng, tiếng nói vừa dứt, thì người ngồi bên cạnh Lạc Nhị phu nhân tiếp lời: “Cũng không phải sao! Tương Nghi ăn mặc mộc mạc đơn giản như vậy, sợ là người gác cổng thấy cũng không để cho con bé vào, ai biết có phải thân thích nhà nghèo nào đó đến tống tiền không chứ?!”Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi, nha đầu này đúng là đang mặc một bộ đồ màu xanh sẫm, rồi nhìn Lạc Đại phu nhân: “Con dâu Lão Đại, con mau đi lấy cho Tương Nghi một bộ nào đó đẹp một chút, nhanh để còn đến Dương phủ đấy!”Lạc Đại phu nhân bất đắc dĩ đáp một tiếng, đứng dậy, hung hăng trợn mắt với Tương Nghi: “Còn không mau đi theo ta.
4 Edit by JuuSanXe lung la lung lay chạy về phía trước, Tương Nghi ngoan ngoãn ngồi trong xe, mắt chăm chú nhìn màu xanh đậm từ viền váy, cảm thấy nó mơ hồ hiện ra, từ từ xuất hiện trước mặt mình.
5 Edit by JuuSanSảnh đường Dương gia được bố trí rất sa hoa, bốn góc đều có đèn chiếu sáng, lồng chụp được dán giấy làm từ da dê, trên có vẽ phong cảnh thiên nhiên, có hoa cỏ, có thác nước đổ xuống.
6 Edit by JuuSanDương Bảo Trụ đi rất nhanh ở phía trước, guốc gỗ lưu lại một hàng chân rất dài trên mặt tuyết, là một hình vuông nho nhỏ, giống như dấu răng khắc trên mặt tuyết, rất chỉnh tề.
7 Edit by JuuSanMiệng Tương Nghi há to, đứng sững ở đó, nàng thật sự không thể tin vào tai mình, Gia Mậu lại có thể nói ra chữ đó? Nàng giơ tay sờ sờ gương mặt của mình, lòng bàn tay đã lạnh băng, mà mặt nàng lại nóng, cái này làm nàng minh bạch một chuyện, mình không có nằm mơ, Gia Mậu thật sự nói ra chữ đó.
8 Edit by JuuSanLửa than trong chậu vang tí tách, than củi đã sắp cháy hết, vài đốm lửa nhỏ màu đỏ văng lên, giống như những mũi chân đang khiêu vũ trên thảm đỏ, cả ngọn lửa hóa thành một người khiêu vũ màu xanh, áo lót tinh khiết như lưu ly trong suốt nhảy loạng choạng bên trên.
9 Edit by JuuSanBỗng nhiên trong Sảnh an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Gia Mậu, âm thanh than cháy trong chậu vang lên rõ ràng, tí tách.
10 Edit by JuuSanÁnh mặt trời ánh vàng rực rỡ chiếu trên đất, tại cửa Lạc Phủ, một bóng người ngồi trên mặt tuyết, lưng dựa vào cửa, rụt rè nhộn nhạo, xoa xoa tay thở ra một hơi.
11 Edit by JuuSanCành cây bên ngoài phủ đầy tuyết, một vùng trắng xóa, nhưng vẫn kém hơn sắc mặt của Lạc lão phu nhân đang chìm vào sương lạnh, tay bà run cầm cập, từ từ giơ lên, đôi mắt nhìn thẳng về Lạc Đại gia: “Thận Hành, làm sao mà ngươi lại không nói gì, dám để cho Dung đại thiếu gia theo Bảo Trụ đến phủ hả?”Lạc Đại gia cúi đầu không nói, Lạc Đại phu nhân nắm khăn trong bàn tay, giọng the thé: “Là do chính Dung Đại thiếu gia nói muốn đi theo đến, lại không phải ta buộc hắn đến, vì sao mẫu thân lại tức giận?”Lạc lão phu nhân đã nhịn hết sức việc bà không thích, con dâu lão Đại xuất thân từ gia đình thương nhân, vốn là bà sống chết không đồng ý hôn sự này, nhưng khi thấy bút đồ cưới phong phú kia, bà mới động tâm, bây giờ Lạc gia đã sa sút, tiền thu vào cũng không nhiều, sau này lão Nhị, lão Tam vẫn cần phải đi thi Cử nhân, không thể thiếu bạc đút lót được.
12 Edit by JuuSanTrong sân yên tĩnh, không chút tiếng động nào, gió thổi qua, tuyết đọng trên cây rớt xuống đất, âm thanh nghe rất rõ ràng. Một nha hoàn mặc áo khoác mùa thu đứng dưới hành lang, ánh mắt lo lắng nhìn về nội thất, do do dự dự, mới bước tới hai bước, lập tức lùi lại.
13 Edit by JuuSan(*)Vụ lí khán hoa: trong sương mù thưởng thức hoaTrong phòng bắt đầu tối, mặt trời đã xuống núi, chỉ có ánh chiều tà ảm đạm chiếu vào màn cửa sổ, phát ra một chút xíu ánh sáng màu vàng nhạt.
14 Edit by JuuSanBên ngoài ánh sáng dần dần ảm đạm, lồng đèn hành lang đã in bóng trên tường, tia sáng ấm áp rọi xuống đất, Thúy Chi cầm lồng đèn đến giữa sân, nói: “Tiểu thư, bên ngoài đang lạnh, chúng ta mau vào thôi, bệnh của người còn chưa khỏi hẳn, không cẩn thận sẽ bị cảm lại đấy.
15 Edit by JuuSanHôm nay, Tương Nghi phá lệ thức sớm, khi mới vừa mở mắt, bên ngoài chỉ có một đường ánh sáng nhạt. Tối hôm qua, nàng ngủ không yên giấc, nghe gió bên ngoài thổi, nhánh cây xào xạc, tuyết động trên mái nhà rớt xuống, đánh sâu vào nội tâm của nàng.
16 Edit by JuuSanTrong Nghị Đường, từng quản sự bà tử lục tục lui ra, mọi người đều đến khá đông đủ, họ thấy Tương Nghi đoan chính ngồi chỗ đó, trong lòng không tránh được có chút nghi hoặc.
17 Edit by JuuSanTương Nghi sợ hãi kêu lên một tiếng, đứng dậy thật nhanh, thuận tay lấy cây kéo trong giỏ đan. Nàng hai bước đến bên giường, tay cầm lấy áo choàng Sỉ La Ni, cảnh giác nhìn Lạc Đại phu nhân: “Hôm nay mẫu thân đến chỗ ta có chuyện gì?”Lạc Đại phu nhân thấy vệt tím nhạt trong ngực Tương Nghi, trên mặt nở một nụ cười khinh bỉ: “Ngươi đem áo choàng ôm chặt làm gì? Không thấy được đồ quý, liền đem nó thành báu vật, ôm không buông tay, người bên cạnh thấy còn tưởng nó làm bằng vàng đấy!”"Mẫu thân xuất thân từ gia đình phú quý, tự nhiên là không xem tấm áo choàng này quý giá.
18 Edit by JuuSanTay Tương Nghi nắm chặt áo choàng Sỉ La Ni, hai tròng mắt ngập nước, cúi đầu nhìn lỗ hỏng kia, hối hận không nói thành lời. Lúc nàng cầm cây kéo cắt một vòng trên áo, trong lòng không có nửa điểm do dự, nhưng đến lúc này, nàng lại thống khổ đến giọng lạc đi, khóc thảm thiết, cơ hồ muốn ối ra máu.
19 "Mẫu thân, bà bà kêu con qua trả lời. " Dương nhị phu nhân nhìn Lạc lão phu nhân, trong lòng đau đớn, nhà này thật sự không tốt mà, bây giờ mẫu thân bất quá chỉ khoảng năm mươi tuổi, nhưng nếu so với Dương lão phu nhân, chính là một trời một vực.
20 Ngày mùng mười tháng giêng, thời tiết hết sức lạnh, băng thật dài dưới mái hiên vẫn chưa tan, đứng ở dưới hành lang ngẩng đầu lên, sẽ thấy bên trên có ánh sáng lạnh lùng, sắc bén như đao kiếm, dài dài ngắn ngăn, đâm vào người lập tức chết.