41 Một tiểu nha đầu mặc áo bông màu đỏ nhạt xuôi tay đứng trước mặt Tương Nghi. Lạc Đại phu nhân hừ mũi một tiếng: "Tương Nghi, thiếp thân nha hoàn Thúy Chi của ngươi sắp lập gia đình rồi, tuổi ngươi còn nhỏ quá, sao có thể thiếu người ? Nha đầu này tên Hồng Diện, ở trong viện của ta một năm rồi, ta thấy nàng tay chân linh hoạt, đưa nàng cho ngươi dùng.
42 Trong phòncó một ngọn đèn dầu không đang lay động, soi ra dưới đèn gương mặt tái nhợt, bị ánh đèn vàng ấm chiếu lên, tựa hồ chiếu ra màu sắc vàng khè trên mặt.
43 Khi Bảo Trụ đi vào, trong sân ồn ào một mảnh, Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Quần Lạc Tương Phồn và một bầy tiểu nha đầu đang chơi đùa, có một nha đầu lớn hơn một chút đang giương nanh múa vuốt muốn các nàng, một người khác lớn một chút đưa tay đứng trước che chở các nàng, vỗ tay hét to: "Ngươi qua đây, ngươi tới thử xem!"Bảo Trụ nhíu mày một cái, không phải nói Tương Nghi bị bệnh hả ? Nhất định phải tĩnh dưỡng, ồn ào như vậy là tại sao!Thấy Bảo Trụ, mấy người Lạc Tương Ngọc chạy như bay chạy tới: "Bảo Trụ ca ca, tại sao huynh hôm nay cũng tới?""Thấy Tương Nghi không đi Tộc Học, đặc biệt hỏi Hoàng Nương Tử, mới biết nàng bị bệnh, tới thăm nàng.
44 Tháng hai đến rất nhanh, đầu cành trong vườn đã có nhiều màu xanh biếc nhàn nhạt, màu nâu xám trên cành cây có nhô ra nhàn nhạt, dựng dục sinh cơ vô hạn, chờ một đêm gió xuân đi qua, khắp nơi tất cả đều là xanh lục xanh nhạt.
45 Gió nhẹ nhàng thổi phất phơ, làm lay động cây trâm lưu tô trên đầu Dương lão phu nhân, tiếng vang lanh lảnh trong gió, hòa lẫn vào tiếng chim hót trong vườn khiến người nghe thoải mái.
46 Trong lá cây non màu xanh lục toát ra một nụ hoa, bên trên có một chút xíu màu hồng nhàn nhạt nhìn hơi nhu nhược, hình như vừa đưa tay ra, màu sắc kia sẽ biến mất.
47 Nhưng cũng thật là kỳ hoặc, mẫu thân lại một lòng muốn giúp Lạc đại tiểu thư kia, cũng không biết đến tột cùng nàng có điểm nào vào mắt lão nhân gia. Dung Đại phu nhân búng tấm giấy viết thư kia một cái, trong lòng yên lặng suy nghĩ, đoán chừng Lạc đại tiểu thư kia ở nhà bị mẹ kế và đệ đệ muội muội khi dễ, kích phát tâm địa trừ bạo giúp kẻ yếu của mẫu thân.
48 Tháng ba, trời xanh nước trong, bãi cỏ xanh biếc một mảnh, ngẩng đầu nhìn lên, trên trời nơi nơi là diều bay lượn, bên tai là tiếng cười trẻ thơ, bên chân là đóa hoa màu hồng phấn, bị gió nhẹ thổi một cái, bay lả tả, giống như hoa vụ đầy trời, lồng người ơtrong đó, đẹp như tiên trong tranh.
49 Lạc lão phu nhân đang cười cười nói nói với Quá ma ma, bỗng nhiên thấy Tương Nghi chạy tới, trong tay cầm diều, gương mặt đỏ bừng, môi tóc bóng loáng như bôi mật nhìn hết sức đẹp mắt.
50 Cuối cùng Lạc Đại phu nhân không chịu bỏ qua cho nàng. Khi đi chơi tiết thanh minh từ bên ngoài về Lạc Phủ, nàng không nói một lời mang theo một đám nha hoàn bà tử chạy tới trong phòng Tương Nghi, cho dù Lưu ma ma và Liên Kiều gắng sức che chở nàng, Tương Nghi vẫn trúng mấy gậy, trên mặt cũng bị Lạc Đại phu nhân tát mấy cái, móng tay thật dài vạch qua mặt nàng, để lại vết xước thật dài.
51 Nắng sớm vừa lên, nhàn nhạt bao phủ trong vườn Lạc gia, hoa lê màu trắng, tuôn rơi theo gió, rơi xuống từ đầu cành, bốn phía rất yên lặng, ngay cả tiếng đóa hoa rơi xuống đất kia cũng nghe rõ ràng.
52 Trong tay Bảo Trụ giơ lên một lá thư, vốn là gương mặt hào hứng, thấy dáng vẻ kia của Tương Nghi, trong nháy mắt đổi sắc. "Tương Nghi, muội làm sao?" Hắn nhìn chằm chằm mặt Tương Nghi, tức giận không dứt: "Là mợ khi dễ ngươi?"Lúc này Liên Kiều không đợi Tương Nghi mở miệng, đã đứng ở một bên nói: "Biểu thiếu gia đoán không lầm, hôm qua đại phu nhân tùy tiện tìm một cái cớ, đánh Cô Nương thành bộ dáng này!"Mặt Bảo Trụ đỏ lên: "Ta tìm nàng nói lý lẽ!"Tương Nghi thở dài một cái, đưa tay ngăn Bảo Trụ lại: "Nói lý thì sao, đến lúc đó nàng chỉ cần nói một câu nàng đang dạy con của mình, huynh còn có thể nói cái gì? Dù sao nàng là mợ của huynh, là trưởng bối, huynh là một tiểu bối, làm sao có thể hô tới quát lui với nàng?""Bà ngoại không nói gì?" Bảo Trụ thở phì phò siết quả đấm: "Cứ cho nàng khi dễ muội như vậy?""Khi nàng tới chỗ muội, chuyện đột nhiên xảy ra, tổ mẫu không ngăn cản kịp.
53 Qua mấy ngày, các cao môn đại hộ của Nghiễm Lăng nhận được thiệp mời của Dương lão phu nhân. Dương lão phu nhân có một khu vườn ở Nghiễm Lăng, tên là Quy Chân Tam Uyển, ước chừng hơn ngàn mẫu đất, mua luôn hai ngọn núi sau vườn, chạy dài một mảnh, đều là sản nghiệp của Dương lão phu nhân.
54 Bên cạnh rừng đào có một hàng trúc làm thành lều, phía trên dùng rơm rạ làm đỉnh, bên dưới để một ít bàn ghế, các phu nhân ngồi thành đoàn, nhìn các thiếu gia tiểu thư nắm cái kìm trên giá đùa bỡn nướng thịt, dầu từng giọt rơi xuống lửa, ngọn lửa đột nhiên nhảy lên cao, tạo ra một trận kinh hô một tràng thốt lên.
55 Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi ngươi nhìn Lạc Đại phu nhân chăm chú. Ngồi trên bàn Này, đều là người sống trong hậu viện hơn nửa đời, đã sớm ngộ ra được trước mặt và sau lưng người khác phải có dáng vẻ khác nhau.
56 Đến mùa xuân, trong vườn Dương gia khắp nơi đều là phong cảnh xinh đẹp, trong không khí có một loại hương thơm, mùi cỏ xanh lẫn với mùi hoa, làm say lòng người.
57 Mấy tờ giấy viết thư rậm rạp chằng chịt, bên trên là tình huống của Tiền gia Hoa Dương. Mười năm trước là thế nào, bây giờ ra sao, từ chủ tử đến nô bộc, tình huống mỗi người đến viết rõ ràng.
58 Một hàng lồng chim màu đỏ treo trên hành lang, mấy con vẹt lông xanh đang nhảy tới nhảy lui trong lồng, cửa tiền đường có mấy nha hoàn đang đứng, trong tay cầm hạt dưa trêu chọc chim nói chuyện: "Nhanh kêu nhanh kêu, cô nương tới!""Cô nương tới! Cô nương tới!" Giọng của con vẹt hơi mơ hồ không rõ, nhưng như cũ có thể nghe ước chừng là những lời này, các vị tiểu thư đi lên từ nấc thang bên kia nghe kia vẹt cạc cạc gào thét, không khỏi nở nụ cười.
59 Gia Mậu, Gia Mậu. Trong lòng Tương Nghi không ngừng lặp lại cái tên này, lại không dám gọi ra, Liên Kiều kỳ quái đang hỏi nàng: "Cô nương, vừa nãy ngài hô cái gì?"Không thể luống cuống, nếu mình trước mặt nhiều người như vậy, sốt ruột kêu tên Gia Mậu, sẽ khiến người bên cạnh nghi ngờ.
60 Trần di nương là nha hoàn hồi môn của tiên Lạc Đại phu nhân, tên là Thúy Ngọc. Khi Lạc Đại phu nhân mới gả tới chưa đến một tháng, Thúy Ngọc lập tức bò lên giường Lạc Đại lão gia, Lạc Đại phu nhân không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là biết thời biết thế nâng nàng lên thành thông phòng ——dù sao cũng phải dự bị thông phòng, không bằng đưa người thân thiếp của mình lên, miễn cho bị Lạc lão phu nhân chui chỗ trống.