1 Lá rơi vương hương xào xạc buổi đầu thu, từng giọt mưa tí tách để lại bầu không khí ẩm ướt.
Tại phòng phẫu thuật bệnh viện Thiên Bắc ánh đèn sáng rỡ, mùi nước thuốc sát trùng bao trọn không gian.
2 "Vinh quang của tôi, tồn tại cùng các bạn".
Dưới ánh đèn flash chói lóa, cô gái trang điểm mắt khói ngậm một ngọn tóc bên môi, hôn lên chiếc đàn ghi-ta của mình.
3 Vị thuốc lá cho nữ quá nhạt, Khương Cửu Sênh hút hai điếu mới sang phòng bên cạnh thay đồ tẩy trang. Cô cắn đầu thuốc đã tắt lửa, đắp áo khoác đen ngả người trên sô pha nghỉ ngơi.
4 Khương Cửu Sênh nuốt nước bọt theo bản năng. Đã hát bốn tiếng, giọng cô cũng khàn đi: "Tôi có thể", dừng một chút, dù gì câu hỏi này cũng khá thất lễ, "Tôi có thể sờ thử không?".
5 "Sênh Sênh mau lại đây, Phương Lâm trút rượu em nè, chị mau đánh gục anh ta giúp em đi!".
Lệ Nhiễm Nhiễm là cô nhóc nhỏ nhất trong ban nhạc, tính tình vui tươi hoạt bát, vẻ ngoài y hệt búp bê.
6 Rượu trong ly đã cạn, Khương Cửu Sênh cầm thuốc lá đứng dậy.
"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc".
Cô đi hai vòng tìm cửa sổ thoáng gió, dựa vào tường châm thuốc rồi nhẹ hít một hơi.
7 "Vũ Văn Xung Phong không phải loại giàu có ngu muội. Anh ta có mắt nhìn người, những người anh ta ngủ cùng giúp anh ta kiếm lại số tiền thừa cho anh ta chơi gái rồi".
8 Thời Cẩn ngẩng đầu, khóe môi hơi nhếch: "Là cô, cô Khương".
Bờ môi hơi cong như cười như không, nhưng muôn triệu vì sao trong đôi mắt anh như vén rặng mây mù, khoe mình rực rỡ.
9 "Xin lỗi".
Khương Cửu Sênh quay đầu lại, là một cô học sinh tầm mười bảy mười tám tuổi, lưng đeo balô. Cô gật đầu thay cho lời chào.
Rõ ràng cô nhóc rất kích động: "Chị.