1 Rạng sáng, Lục Hạo mới từ đơn vị đi ra ngoài, tay cầm một túi văn kiện đựng tài liệu, dẫn theo thư kí lái chiếc Land Rover đi như bay, đến sân bay rút chìa khóa xe ném cho thư kí, vội vàng lên máy bay đến thành phố X.
2 Như thế nào đi chăng nữa Lương Ngữ Hinh cũng chưa từng nghĩ, một ngày trời quang đãng như vậy, dậy sớm như thường ngày, dẫn theo Hạo Tử ăn sáng xong ra mở cửa tiệm, xoay người một cái, có thể nhìn thấy người đàn ông cô yêu nhất khi còn trẻ.
3 Lục Hạo cúp điện thoại nhìn đồng hồ, 9 giờ rưỡi là nửa đêm sao?Sau đó liền nhìn thấy bóng dáng anh cả ngày nghĩ đến đang cố sức nhấc một chậu hoa. “ Để anh!” Lục Hạo bước nhanh lên từ phía sau, nghiêng người khom lưng ôm lấy chậu hoa lớn trong tay Lương Ngữ Hinh.
4 Dường như không có ai để ý đến có giao tiếp bằng lời nói không, rõ ràng không nói câu nào nhưng lại giao tiếp hòa hợp như vậy. Lương Ngữ Hinh còn đi rót nước ấm cho Lục Hạo uống thuốc, nhưng không ngờ rằng người đàn ông trước mặt lại nhíu mày, mím môi, vẻ mặt giống y xì Hạo Tử uống thuốc.
5 Ngữ Hinh giúp con lấy kem đánh răng xong thì vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho ba người. Cả đêm qua cô không ngủ, nằm suy nghĩ cả đêm, cô vẫn cảm thấy phải nói rõ với anh thì tốt hơn, không sao, cô chỉ không nói được mà thôi, không sao hết.
6 Hiển nhiên là cậu nhóc Hạo Tử cảm thấy sửng sốt, cậu nhóc lớn như vậy rồi, nhưng vẫn chưa gặp ai trùng tên, bây giờ gặp được rồi, cậu cảm thấy rất thần kì, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, cậu nhóc quay đầu lại nhìn mẹ.
7 Dường như không có ai để ý đến có giao tiếp bằng lời nói không, rõ ràng không nói câu nào nhưng lại giao tiếp hòa hợp như vậy. Lương Ngữ Hinh còn đi rót nước ấm cho Lục Hạo uống thuốc, nhưng không ngờ rằng người đàn ông trước mặt lại nhíu mày, mím môi, vẻ mặt giống y xì Hạo Tử uống thuốc.
8 Quản Tử nói: “ Anh đây giúp cậu như thế, mà cậu vẫn lấy ‘Tảo Biển’ của anh đây sao? Đó là chỗ mà anh đây rất thích!”Ai ai cũng đến bày tỏ sự đa tình của bản thân, Lục Hạo đương nghiên cũng không thực sự nghĩ như vậy, chỉ đơn giản phát tiết sự tức giận với Quản Tử vì cậu ta không sớm nói sự tồn tại của Lương Ngữ Hinh cho anh.
9 Mặc dù Lục Hạo đã xuất hiện, nhưng cuộc sống của Lương Ngữ Hinh vẫn cứ tiếp tục như bình thường, cho đến một buổi sáng sớm khi Hạo Tử thức dậy hỏi cô : “ Mẹ ơi, chú đeo kính kia sao lại không xuất hiện nữa ạ?”Lúc này, Lương Ngữ Hinh mới có thể nhìn thẳng vào bóng hình trong lòng cô luôn nhớ đến, tự hỏi bản thân một câu : đúng vậy, sao không thấy anh ấy nữa?Hạo Tử cười đáng yêu, chỉ vào đôi mắt của mình nói : mẹ ơi, lần trước con cũng hôn chú ấy, Hạo Tử hôn chú là chú liền thức dậy!Hôm nay, Lương Ngữ Hinh bất giác làm bữa sáng giống như ngày hôm đó, khi Hạo Tử cắn miếng xúc xích QQ nói : “ Vẫn là ăn cùng với chú ấy thú vị hơn, chú ấy cũng rất thích ăn, mẹ không thích ăn xúc xích.
10 Đi ra từ nông trại hoa, Lương Ngữ Hinh đỗ xe trước cửa siêu thị lớn nhất thành phố L, định thuận tiện mua chút đồ dùng trong nhà. Bỗng nhiên phía sau có người vỗ vào lưng, quay đầu nhìn lại, là bà chủ quán bar ‘Tảo Biển’ ở kế bên, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.
11 Lương Ngữ Hinh đỗ xe ở dưới nhà của Đồng Tiểu Điệp, ngẩng đầu nhìn lên trên, nhà cao và đẹp quá. Nơi này là khu vự đắt đỏ nhất ở thành phố L, có một căn nhà ở chỗ này, thật khiến cho người ta hâm mộ!Đồng Tiểu Điệp gác tay lên vai Lương Ngữ Hinh, cười hỏi : “ Chị có muốn vào nhà em uống một chén trà trước hay không?”Lương Ngữ Hinh vội vàng lắc đầu, đây là nhà của thị trưởng đại nhân!Đồng Tiểu Điệp rõ ràng rất thất vọng, còn muốn tiếp tục khuyên bảo.
12 Vẫn không thấy cô trả lời, Lục Hạo nói chuyện rất tự nhiên, người bình thường nói chuyện không nhiều, ngược lại khá biết nói chuyện điện thoại. " Em đang ở đâu vậy?" Anh thân thiết hỏi.
13 Hạo Tử nghe lời liền trèo xuống giường, vui vẻ lắc mông chạy tới phòng tắm gõ cửa, nhỏ giọng kêu : " Mẹ ơi, Hạo Tử muốn đi tè ~!"Hai cái chân nhỏ xoắn vào nhau, bàn tay nhỏ bé ôm lấy 'chú chim nhỏ', không ngừng nhún nhảy.
14 Muốn Lương Ngữ Hinh nói thế nào là thần kì? Cô cảm thấy bây giờ chính là thần kì. Rõ ràng người đàn ông này nói muốn dỗ con ngủ, thế nhưng chính mình lại ngủ mất tiêu, anh nằm trên giường của cô, mắt kính lệch qua một bên, trong lòng anh đang ôm một bạn nhỏ, bên thì hấp háy đôi mắt có lông mi thật dài đánh giá người đàn ông đang ôm mình ngủ, một bên thì quay sang nhìn lén mẹ.
15 Trong văn phòng hiệu quả thị giác hoành tráng của Tiểu Nhị tại ‘Tảo Biển’, sương khói lượn lờ, tiếng ly rượu va vào nhau cùng với tiếng nhạc tạo thành những âm thanh vang dội.
16 Không có ai giống như thị trưởng Tiểu Tông khi ăn cơm còn đem theo kẹo, cho nên Lương Ngữ Hinh quyết định, vẫn là món ăn gia đình được rồi, dù sao cô cũng chỉ biết làm một vài món ăn thông thường, nhưng mà có vẻ không đầy đủ dinh dưỡng, nhiều người cùng nhau ăn như vậy, đồ ăn còn lại ở trong nhà không đủ, đây cũng chính là muốn nói, cô phải đi mua thức ăn.
17 Lục Hạo chậm rãi tới gần cô, tuy rằng bây giờ đã rất gần với cô rồi, thế nhưng anh nghĩ, còn có thể gần hơn nữa mà. Được rồi, người đàn ông này hẳn đang khi dễ cô không nói chuyện được đây mà! !Cô nhắm mắt lại, cô đang chờ đợi điều gì sao? Chính cô cũng không biết nữa, chỉ đơn giản muốn nhắm mắt lại, không để cho anh nhìn thấy ánh mắt kích động và mong chờ của cô mà thôi.
18 Đối với người chỉ có cơ bắp nhưng lại chậm hơn người khác nửa nhịp này, mọi người đều tỏ ý đã thông suốt rồi, suy cho cùng, tứ chi phát triển nhưng đầu óc thì ngu si là chuyện rất đỗi bình thường, quen dần là tốt rồi.
19 Cho nên buổi tiệc để chúc mừng ngày hôm nay, nhất định phải tổ chức ở McDonald lớn nhất thành phố L, bởi vì Lục Ninh nói rằng : “ Sao lại không thể ăn ở McDonald? Ăn ở McDonald thì làm sao chứ? Không phải lúc còn nhỏ các người cũng từng ăn à? Tiểu hồ ly nhà chúng ta không thể đáng thương như thế được! McDonald nào cũng có đùi gà chiên a! Các người mà cứ lừa gạt người bạn nhỏ như vậy thật sự là cầm thú ! ! ! ! !”Sau đó, cô nàng ngồi xổm người xuống, dịu dàng nháy đôi mắt có gắn lông mi giả được khen là xinh đẹp giống như cô dâu, nói : “ Hạo Tử à, McDonald ăn rất là ngon, cô nhỏ cũng rất thích ăn, chúng ta cùng đi ăn a, mấy cái chân gà gì đó thật ra là cánh gà chiên a ~!”Bạn nhỏ Hạo Tử thật sự là một đứa bé ngoan, dưới lực hấp dẫn cực lớn ở trước mặt nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn mẹ liếc mắt một cái, hai quả nho kia mở thật to như ẩn chứ khát vọng ở bên trong, khiến cho Lương Ngữ Hinh không thể cự tuyệt, quan trọng hơn chính là, đôi mắt to của Lục Ninh cũng lóe sáng lên như vậy.
20 Hôm nay tiếp tục vui vẻ đến tận đêm khuya, Lục Ninh bởi vì không có Chiêm Nghiêm Minh ở kế bên cằn nhằn cho nên phá lệ đặc biệt buông thả, dù sao uống rượu ở địa bàn của Quản Tử cũng không mất tiền, cô nàng hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, điện thoại đã tắt, tốt lắm, mau nhanh rót đầy rượu cho chị đây!Lục Ninh ngồi trên sô pha đung đưa ly rượu, nghĩ đến những lời mình đã nói lúc nãy, chị đây thật sự buồn nôn rồi, Lương Ngữ Hinh chị có cảm động hay không?Mang theo nỗi mong mỏi ngày mai tươi sáng, Lục Hạo làm một hơi hết ly rượu rồi lên lầu, tách khỏi đám người tìm vô số lý do để kiếm rượu uống.
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 13