21 Rất tốt, Lục Hạo cảm thấy, anh khiến em vui vẻ rồi vậy thì anh cũng muốn vui vẻ một chút. Trời nắng rực rỡ, phòng khách nhỏ nhỏ, Lương Ngữ Hinh tiến thoái lưỡng nan, bị vây lại trong lòng Lục Hạo, bị hôn rất mạnh mẽ.
22 Tuy, người phụ nữ tức giận không dễ rây vào, nhưng cũng xin đừng có xem thường người đàn ông tức giận. Lục Hạo cảm thấy, anh làm đến như thế này Lương Ngữ Hinh em còn muốn thế nào? Anh nhìn có vẻ là cái loại đàn đông sẽ khiến mẹ con em chia ly kia sao? Anh ở trong lòng em chính là như thế này sao? Trong đầu óc của em nghĩ đến được là chỉ có thể là như thế này sao?! ! ! !Cả một đêm không ngủ được, cầm điện thoại ấn gọi người đến, Lục Ninh đang buồn chán không có ai chơi hết mình lãng phí thời gian đẹp đẽ mượn danh nghĩa của việc đi thăm cháu trai và chị dâu để thoát khỏi bể khổ.
23 Sau khi Lục Hạo uống xong cốc rượu thứ 3 nhận được điện thoại, rõ ràng là một số máy lạ, rõ ràng là không có giọng nói, nhưng anh nói: “Tiểu Ngữ? Xảy ra chuyện gì rồi?”Lương Ngữ Hinh người phụ nữ là em đây, xảy ra chuyện rồi vẫn sẽ nhớ đến anh! Có phải là anh nên phải khen ngợi em không?!Lương Ngữ Hinh cầm chiếc điện thoại mượn dùng, có hàng trăm cảm xúc hỗn độn, cô muốn nói, em rất tốt, chỉ là bây giờ em không về nhà nổi, nhưng cô không thể phát ra tiếng nào.
24 Đợi đến khi giày vò xong đêm cũng đã khuya rồi, Lục Hạo lúc này mới muốn hỏi một câu: “Con trai đi đâu rồi?”Lương Ngữ Hinh đỏ hồng mặt đột nhiên mở trừng to mắt lên, thôi chết rồi! ! Con trai! ! !Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh em bây giờ thật sự là giống cô bé mà con trai xem được trong phim hoạt hình, mắt vì sao lại to như thế này! ! Trên mặt có bôi phấn sao?Lục Hạo khẽ cười, bò dậy khỏi giường, “Con trai ở đâu?”Lương Ngữ Hinh ôm lấy chăn bông duỗi ngón tay ra chỉ chỉ lên trên trời, Lục Hạo liền biết, con trai nhà anh đi tán gái rồi.
25 Lương Ngữ Hinh cảm thấy, bọn họ cần phải nói chuyện tử tế rồi. Nhưng mà, căn bản là không có thời gian nói chuyện, lúc Lục Hạo đi ngắm sofa ở trong trung tâm thương mại nhận được điện thoại, lúc đó Lục Ninh kéo ra âm lượng còn lớn gấp mấy lần bình thường vô cùng kích động, “Anh! Sáng sớm mẹ gọi điện đến cho em, em không nghe máy, em rất ngoan chẳng nói điều gì cả! !”Lục Hạo chờ đợi tiểu muội nhà mình nói tiếp.
26 Dưới ánh mắt khinh bỉ kèm mong muốn xem náo nhiệt của anh em Đại Pháo liền thấy áy náy rồi, cậu ta thật sự sai rồi, không nên thông gió báo tin. Nhưng mà, đồng chí Lâm Tịch đã coi Đại Pháo mà đồng chí cách mạng kiên định rồi, kéo lấy không buông tay, khéo léo dẫn dắt từng bước hỏi: “Pháo Pháo à, cháu ngoan nhà dì bây giờ đang ở đâu vậy? Cháu yên tâm mạnh dạn nói cho dì biết, dì chịu trách nhiệm cho cháu đến cùng! !”Đại Pháo lúc này kiên định ưỡn cao ngực lên, rất có trách nhiệm giống như là tiên phong cách mạng không sợ người xấu bức vấn, mắt trừng lên một cái, nói: “Cháu không biết!”Sau đó, Tông Chính Hạo Thần cười với cậu ta duỗi tay ra đưa lên cổ làm một đường cắt, Quản Tử cũng cười đểu ngã lên người bà xã nhà mình.
27 Lương Ngữ Hinh đứng ở trong bếp hâm nóng sữa bò cho con trai, vừa rồi Lục Hạo chẳng nói tiếng nào ôm cậu nhóc về nhà, Hạo Tử vẫn đang thút thít khóc nấc, không chịu rời khỏi Lục Hạo một chút xíu nào, hai người cứ ôm nhau ngồi ở trên giường.
28 Ngày hôm sau là chủ nhật, Hạo Tử không cần đến trường mẫu giáo, từ sớm đã thức dậy rồi, ôm chiếc bụng nhỏ từ trên giường nhảy xuống đi đến cạnh chân của Lương Ngữ Hinh nói: “Mẹ ơi mẹ ơi, Hạo Tử đói rồi!”Có vất vả nhiều hơn nữa cũng không thấy khổ, bởi vì có một cậu nhóc, lúc ngủ dậy khuôn mặt đỏ bừng bừng, biết hét đói biết cuốn lấy bạn, như thế này, thì điều gì cũng có thể vượt qua được.
29 Lương Ngữ Hinh cuối cùng đã biết được nguyên nhân của việc Lục Hạo đeo kính, vì sao? Người đàn ông có đôi mắt nhỏ dài lẳng lơ, khi vừa mới tiến nhập vào ban ngành chính phủ vì để bản thân mình nhìn trông chuyên nghiệp, đặc biệt bảo Tông Chính Hạo Thần khi đó vẫn đang ở đội ăn chơi cùng đi mua cặp kính đầu tiên, sau khi đeo lên thì không muốn gỡ xuống nữa, cảm thấy bản thân mình kết hợp với âu phục đen, thật sự là mẹ nó chứ đệ nhất đen tối trên toàn thế giới, trên bàn đàm phán cùng đối thủ trả giá cũng không chút bất lợi, có thể nói một câu như thế này, GDP bình quân đầu người của Trung Quốc và đầu tư ngoại thương, Lục Hạo khiêm tốn công hiến một phần lực lượng rất lớn.
30 Lục Hạo gọi một cuộc điện thoại, sau khi kết thúc, đem đĩa đồ ăn trên bàn gạt ra, nhìn con trai há hốc miệng khóc. “Được rồi, chúng ta nói chuyện một chút nào.
31 Đương nhiên, xin bỏ qua chuyện Lục Hạo tự động tự phát khá là phối hợp ôm lấy bụng bị thương đổ lên trên sofa, đồng thời đỡ lấy chiếc mông của con trai không để cậu ngã xuống.
32 Ánh mắt của Lương Ngữ Hinh và Lục Hạo chiến đấu trong không khí, phát ra tiếng vang rẹt rẹt, sau đó Lục Hạo đặt chú gấu cụt đuôi béo ở trên người xuống, để con trai nằm ở bên trái, còn mình lật người một cái, nhảy qua cơ thể của con trai, xán gần đến chỗ Lương Ngữ Hinh một tay tóm vào người cô trong lòng ôm lấy.
33 Khi tất cả mọi người lơ là cảnh giác cho rằng đồng chí Lâm Tịch đã bưng ảnh của cháu ngoan hài lòng thỏa mãn đi lên chiếc máy bay quân dụng Quản nguyên soái đặc biệt chuẩn bị để bay về nhà, một hồi mã thương của đảng viên cách mạng giác ngộ rất cao giết trở lại, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
34 “Dừng một chút! !” Khi lão đại Quản gia lái xe chở Lâm Tịch xuyên qua khu vực phồn hoa nhất của thành phố L để đến khu vực quân sự, nữ vương quát lớn.
35 Không chỉ là Hạo Tử, bản thân Lục Hạo cũng hoảng rồi, Lương Ngữ Hinh em đã khóc ở trước mặt anh khi nào? Bây giờ ấm ức như thế này trong lòng anh rất không thoải mái, là lỗi của anh, không bảo vệ được tốt cho em.
36 Bởi vì hôm trước Lục Hạo đã tháo gỡ toàn bộ hệ thống bảo an của viện nghiên cứu hơn nữa vì nguyên nhân phẫn nộ, còn gỡ rất vụn vặt, hoàn toàn không thể khôi phục nguyên trạng, thậm chí là sao lưu máy tính đều không thể sửa được, cho nên, hôm nay anh phải rút thời gian rảnh đi chủ trì công việc xây dựng lại một chút.
37 Đồng chí Lâm Tịch mánh khóe thông thiên bao chùm quanh khắp cả thành Bắc Kinh, đương nhiên có thể biết được gia đình nhà Lục Tiểu Hạo khi nào quay về ngay từ đầu, về như thế nào, thế là, dắt tay ông nội của cậu cháu ngoan mặt tươi cười rạng rỡ vui mừng đi đến sân bay.
38 Cõng Lương Ngữ Hinh xuống núi đặt vào trong xe, cô liền cứ mãi đăm đắm nhìn chằm chằm đúng một góc độ, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, hai tay ôm lấy chân giữ ở trước ngực, Lục Hạo rất khó giúp cô thắt dây an toàn, đành phải để kệ vậy, chà xoa lên gò má lạnh băng của cô gái, lái xe.
39 Lương Ngữ Hinh ở trong căn hộ của Lục Hạo nửa tháng trời không ra ngoài, mà Lục Hạo cũng ở lại nhà nửa tháng trời, cách một ngày dì dọn vệ sinh sẽ đến làm việc nhà và chuẩn bị đồ ăn, Lục Hạo thông thường đều ở trong thư phòng, thỉnh thoảng bưng cốc nước cho Lương Ngữ Hinh, có lúc quá yên tĩnh, cũng sẽ vô vị đem đồ gì đó ở bên cạnh tay ném xuống đất sau đó nhặt lên, còn không quên hiện diện ở trước mặt cô gái: “Làm em giật mình rồi? Vừa rồi trượt tay rơi bút.
40 “Lục Tiểu Hạo! ! !” Kèm theo một tiếng gọi tràn đầy khí thế, Lục Hạo cảm thấy, anh cùng với lão nương nhà anh thật là nghìn dặm cũng gặp nhau!Hạo Tử buông tay bà nội ra bịch bịch bịch lao đến, ôm lấy chân của Lục Hạo, Lục Hạo nhanh chóng đặt giỏ hàng xuống đá ra sau chân, một tay ôm lấy cậu con trai nửa tháng không gặp, chóp mũi dụi dụi vào khuôn mặt béo trắng, vui vẻ nói: “Con trai, lại mập ra rồi!”Hạo Tử cảm thấy rất vui mừng, nhìn thấy bố rồi, hôn kịch liệt, bàn tay nhỏ xoa xoa mặt của Lục Hạo lại kề đến hôn một cái nữa, nhõng nhẽo nói: “Bố ơi, Hạo Tử rất lâu rồi không gặp được bố, bà nội nói bố đưa mẹ đi kiếm tiền để mua đồ chơi cho Hạo Tử, Hạo Tử không cần đồ chơi bố có thể đưa mẹ về nhà không?’Lục Hạo nhìn Lâm Tịch phía sau một cái, thật sự là, khi anh còn nhỏ Lục Quang Vinh ở bộ đội cả ngày không quay về được nhà bà liền dùng lời thoại này nói, mấy chục năm qua rồi vì sao vẫn là những lời thoại này! ! ?“Mẹ sắp sửa về nhà rồi con trai.