1 Phòng khám bệnh bệnh viện nội khoa. Đối diện trước mặt bác sĩ là người phụ nữ trên 40 tuổi. Bà hai tay ôm lấy bụng của mình, sắc mặt tái nhợt. Người phụ nữ này tên là Đậu Ngọc Nga.
2 Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong đầu Đậu Ngọc Nga. Bà biết, người này có thể lo cho bà số tiền này! Từng đó tiền, đối với hắn mà nói, căn bản chẳng đáng kể.
3 Đậu Ngọc Nga, lắc lắc đầu. Bà một vừa thu dẹp chút đồ đạc cho con vừa lặng lẽ rơi lệ. Có lẽ, lúc con gái trở về, họ đã âm dương cách biệt! Mà bà, cũng không dám ngăn cản con, bà sợ con nhìn ra được điều gì!Đi thì đi đi!Tiệc nào mà chẳng có lúc tàn! Cho dù là người thân, cũng có ngày ly biệt.
4 Một người đàn ông khoảng 24, 25 tuổi, diện mạo anh tuấn đi vào Bất Dạ Thành. Hắn mang 1 chiếc kính râm cỡ lớn che đi hơn nửa gương mặt. Ngón tay đeo nhẫn sáng lấp lánh.
5 "Cô sợ sao?" Một âm thanh trầm thấp mà nam tính vang lên bên tai Đậu Mật Đường. Ấm áp hơi thở, phảng phất ở trên mặt cô, làm cho Mật Đường hơi hoảng. Cô muốn thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng không được.
6 Trải qua phiên chém giết, Đậu Mật Đường từ thiếu nữ trở thành phụ nữ. Ngoài ý nghĩ của cô, những tưởng sẽ đau khổ nhưng sự thực lại chẳng đáng sợ tí nào.
7 Bốn năm sau. Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng chan hòa đua nhau rọi sáng nhân gian xinh đẹp. Đêm hôm qua có mưa nhưng chẳng cảm giác được một tí mát mẻ nào.
8 Từng chiếc xe bíp còi ing ỏi mà đi qua. Đậu Mật Đường đứng trong trạm đón xe, vẫy mãi mà không có! Thất vọng! Mỗi chiếc xe đều đông nghịt. Mỗi người đều vội vàng.
9 Đậu Mật Đường nhìn quần áo trên người, nhớ lại phỏng vấn lúc chín giờ, niềm mong mõi lập tức bay sạch bách. Làm sao bây giờ?Về nhà thay quần áo?Khẳng định là không kịp ! Chờ cô thay xong quần áo, phỏng vấn đã kết thúc.
10 Đậu Mật Đường nằm trên giường đọc tiểu thuyết. "Mật Đường bảo bối, mẹ phỏng vấn thế nào? Mẹ nói mua váy cho con, khi nào thì có thể mua được?" Đậu Tiểu Phượng đi vào phòng ngủ của mẹ, bắt đầu quấn quít lấy Đậu Mật Đường, muốn mẹ mua váy như lời mẹ hứa.
11 Đậu Mật Đường buông Đậu Tiểu Long, xoay người ôm lấy Đậu Ngọc Nga. "Mẹ, cuối cùng con cũng tìm được việc làm. Cuối cùng con có thể dựa vào năng lực của mình để nuôi sống gia đình, mẹ à! Con rất rất vui vẻ!"Bốn năm qua, một nhà bốn miệng ăn, đều dựa vào số tiền còn lại sau khi mẹ phẫu thuật xong, tiết kiệm từng chút một, chắt chiu cho cuộc sống.
12 Thanh Bình đang chuẩn bị nói ý kiến của mình, thang máy đã đến tầng hai mươi hai. "Lan khê, tôi đến rồi. Xong việc chúng ta sẽ tán gẫu tiếp!""Được, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.
13 Đi? Hay là ở lại? Đậu Mật Đường khó khăn chọn lựa!Đi? Có chút do dự!Trong nhà sắp hết tiền, cô sao có thể bỏ việc được? cô không phải không biết, mẹ cô lén đi làm thêm rất vất vả.
14 Trong lòng Đậu Mật Đường dâng lên một tia ấm áp. Một người vốn không quen biết, lại nguyện ý giúp cô. Không thể không làm cho Đậu Mật Đường cảm động, không thể không làm cho cô kích động.
15 "Càn rỡ thì thế nào? Cô sẽ cắt chức tôi sao?" Đậu Mật Đường nhún nhún vai, không sao cả cười cười. Khổng Tước kiêu này này nếu muốn khi dễ cô. Cô Đậu Mật Đường tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho ả.
16 Tình cảm không giải thích được kia, khiến cho cuộc giao dịch ấm áp nhiều hơn, lãng mạn nhiều hơn, thậm chí giống như một đêm tân hôn. Cho nên hắn đem nhẫn hình rồng của Thương Long đưa cho cô bé ấy, để làm vật ước.
17 Mỗi lần rời đi nơi này, tim của hắn lại càng thêm cô đơn. Bốn năm nay, tính tình của hắn càng ngày càng thô bạo. Thậm chí, chính hắn cũng cảm giác mình trở nên tâm thần.
18 Tiêu Tử Phượng đính hôn mời rất nhiều người. Nhân viên tập đoàn Tiêu thị cũng được nghỉ nửa ngày để tham gia bữa tiệc đính hôn của Tiêu đại tiểu thư. Đậu Mật Đường không tìm được trang phục thích hợp với buổi lễ này, cô lại không muốn bỏ qua vở kịch hay mà cô đã dựng.
19 . . . . . . . . . . . . . . . . . "Chào anh. " Đậu Mật Đường không muốn bắt tay với gã trăng hoa này, nên cúi người đáp lễ. Tiêu Tử Đằng là cậu chủ của tập đoàn Tiêu thị? Vậy hắn là anh của Tiêu Tử Phượng sao? Thật là không phải là người một nhà, không vào cùng một cửa mà! Hai huynh muội bọn họ, đều không phải hạng người lương thiện gì!Tiêu Tử Đằng lúng túng thu hồi tay, cùng Quý Ngọc Khang mập mờ cười cười nói lời từ biệt.
20 Ánh mắt của Đậu Mật Đường giống như dán lên trên người chú rễ kia! Khuôn mặt của hắn rất giống Long thái tử. Bất luận nhìn thế nào, đều sẽ cảm giác phải bọn họ là hai cha con!Giống nhau thì sao, cũng không thể nói rõ được gì, biển người này có khối kẻ giống nhau.