1 "Nữ hầu” một từ đã phổ biến tại nước Anh, cùng đẳng cấp với khu vực quốc gia Châu Âu. Đây là một loại nghề nghiệp dùng thân thể phục vụ.
Thời điểm ban đầu nữ hầu chỉ cần xử lý việc nhà giúp chủ nhân.
2 “Chào buổi sáng, thiếu gia!”
“. . . . . . ”
”Good morning, master!”
“. . . . . . ”
”Thiếu gia, nên rời giường rồi!”
Sáng sớm, phía Đông, mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng mặt trời chiếu rọi cả bầu trời.
3 ”Thiếu. . . . . Thiếu gia!” Hạ Vi Tử hoảng hồn, đầu nhỏ dần dần rũ xuống, lông mi dài như cánh bướm trong nháy mắt run rẩy, hai cái tay nhỏ bé bất an nắm chặt chiếc tạp dề màu trắng phía trước, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, lắp bắp giải thích: “A….
4 Hạ Vi Tử trừng lớn hai mắt nhìn Tiêu Tử Thăng, mới vừa rồi thiếu gia nói cái gì? Cậu ấy nói tương lai có lẽ sẽ rời khỏi nước hoặc là rời đi nơi này. .
5 Thật ra thì, thân là nữ hầu của nhà họ Tiêu, Hạ Vi Tử không tính là đạt yêu cầu. Vô luận là năng lực nữ hầu nên có, hay là IQ, EQ cũng không thể nào với tới mức thanh nhã.
6 Mùa hè chói chang, dưới ánh mặt trời nóng rực, Hạ Vi Tử mặc trang phục nữ hầu màu đen dài tới mắt cá chân, ngồi trên taxi chỉ huy tài xế. “Bác tài xế, làm phiềm đi theo chiếc xe phía trước.
7 Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa! Mặt Hạ Vi Tử đen thui, đột nhiên vòng qua ghế dài, đứng đối diện trước mặt hai người bọn họ, tay run run, chỉ vào Thanh An Ninh đang dùng khăn giấy lau miệng.
8 Hạ Vi Tử nghe lời anh nói, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặc trước mặt, trầm mặc hồi lâu, bên tai thủy chung quanh quẩn câu nói kia.
Thiếu gia nói bộ trang phục này rất thích hợp với cô! Rất thích hợp với cô.
9 Tiêu Tử Thăng móc ra chiếc khăn tay của Hạ Tử Vi từ trong ngực cô ra, nhẹ nhàn lau nước mắt trên mặt cô. “Thích mà em nói là loại thích nào?”
Hạ Vi Tử không ngờ Tiêu Tử Thăng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.
10 Thời gian diễn ra cuộc thi xét tuyển của Học Viện Nữ Hầu thoáng cái đã đến, buổi sáng ngày hôm đó, Tiêu Tử Thăng gõ cửa phòng Hạ Vi Tử.
“Hạ Vi Tử, em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta còn không ra cửa thì sẽ bị muộn mất.
11 “Hay là. . . . . . Chúng ta đi mau đi, nếu không thật sự sẽ đến muộn. ”
“Không phải là em đang giả bộ bất tỉnh hay sao?” Giọng nói của Tiêu Tử Thăng trầm thấp mà có từ tính.
12 “Hiệu trưởng, trước kia chúng ta có gặp mặt rồi sao? Giọng nói của người rất quen tai. ”
Trong lòng Thanh An Ninh chợt giật mình. Cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc này cũng không phải là quá ngu xuẩn, ít nhất còn có thể nghe ra giọng nói của anh.
13 Gian phu!
Cả người hai người đàn ông run lên, bản thân cấp tốc cách xa đối phương nửabước. Sau khi chán ghét liếc mắt đối phương một cái, trong lòng không khỏi phỉ nhổ đối phương.
14 Hạ Vi Tử mệt mỏi không chịu nổi lại chịu đủ hành hạ, về đến nhà, tuỳ tiện vọt vào phòng tắm nước nóng một cái, mang đôi môi vẫn còn sưng đỏ do bị hôn đi ngủ.
15 Hạnh phúc rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng mỗi người đều có tiêu chuẩn không giống nhau. Hoặc chua hoặc ngọt, hoặc khổ hoặc cay, tư vị trong này cũng chỉ có trong lòng người trong cuộc mới cảm giác được.
16 Hạ Vi Tử biết gần đây Tiêu Tử Thăng bộn bề nhiều việc, khẳng định không có ăn cơm đúng giờ, cho nên đặc biệt nấu cháo cho anh.
Tiêu Tử Thăng cười nhéo mặt Hạ Vi Tử một cái.
17 Học Viện Nữ Hầu tổng cộng có 201 học sinh mới trúng tuyển, các cô gái được chia làm năm ban.
Ngày đầu tiên chính thức nhập học, 201 nữ sinh cùng nhau ngồi trong phòng học chờ hiệu trưởng tới tiến hành diễn thuyết giáo dục cho học sinh mới.
18 “Hạ Vi Tử, bạn còn chưa đi sao?”
Giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, Hạ Vi Tử giương mắt, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.
“Bạn học!” Hạ Vi Tử kích động, nhanh chóng đứng lên, ôm Hùng Lan Chi thật chặt, tự đấy lòng nói: “Mới vừa rồi thật là cảm ơn bạn, nếu như không phải là bạn giải cứu mình, mình thật sự lúng túng muốn chết.
19 Hạ Vi Tử cười một cái trước khi rời khỏi nhà hàng, Triệu Âm Kỳ vẫn kiên trì theo sát phía sau cô. Cô nghĩ hết tất cả biện pháp muốn bỏ rơi hắn, cũng không thành công.
20 Hạ Vi Tử dùng sức ôm lấy cổ Tiêu Tử Thăng, đầu ngưỡng về phía sau, rên rỉ la hét cũng không biểu đạt được cảm giác tê dại cả người. Đó là một loại cảm giác không từ nào diễn tả được.