1 Đây đúng là cuộc thẩm vấn hoang đường nhất trong gần mười năm qua ở Du Lâm. Ông chủ lớn của giới kinh doanh là Lâm Gia Thịnh, tố cáo con trai độc nhất của mình là Lâm Duệ có ý đồ gây thương tích cho con gái riêng của vợ hai.
2 Ban đầu trận kia làm cho Thẩm phán mở rộng tầm mắt, oanh oanh liệt liệt mở màn, kết thúc lại nhẹ nhàng lặng lẽ. Trên phố có vô số lời đồn đãi. Có người nói, trên tòa có một nhà hòa thuận, cũng chỉ là một hồi nở hoa, cuối cùng Lâm Duệ không cùng ở chung chỗ với mẹ kế, bị đưa ra khỏi nước.
3 Kết quả trúng tuyển khỏi cần nói cũng biết, Tô San và những sinh viên cao trung tài giỏi khác hết sức mù mịt. Thật ra cô cũng biết trong trường hợp này, khi trả lời câu hỏi đó thì sẽ mang lại cho cô rất nhiều phiền toái, nhưng cô vẫn không đành lòng cự tuyệt lòng tốt của Lâm Duệ.
4 Một ngày bận rộn trôi qua rất nhanh. Đợi đến giờ tan làm, tất cả mọi người lại nghẹn họng trân trối nhìn Tô San cùng với Trần Gia Kỳ gây gổ ầm ỹ. Mà Tô Yên hài lòng với lần phán đoán này—sinh vật đơn bào, luôn rất dễ nói chuyện cùng với nhau.
5 Hai người giống như so tài với nhau, ai cũng không nói chuyện, cứ như vậy yên lặng nhìn nhau. Yên lặng đến quỷ dị, ở trong một không gian nhỏ hẹp này, vô cùng phóng đại, Tô San gần như có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.
6 - Ngậm miệng lại! Nếu không thì chết! – Tên ăn trộm bị tiếng kêu sắc lạnh và the thé của Tô San làm cho chấn động, hắn nghe thấy xung quanh có tiếng người hô “ăn trộm”, “ăn trộm” thì thẹn quá hóa giận, lấy một con dao hình khẩu súng dí thẳng vào người Tô San.
7 Khải Tát là khách sạn sáu sao duy nhất ở Lâm Du, mà nó cũng là một phần của Lâm thị. Từ khi về nước Lâm Duệ vẫn luôn ở lại chỗ này. Lâm Duệ mang theo Tô San trở về phòng khách sạn, vừa vào phòng anh liền kêu cô tùy tiện ngồi đại một chỗ, sau đó đi lấy cho cô một ly trà.
8 Ngày tiếp theo, hơn sáu giờ Tô San đã bị Lâm Duệ gọi dậy, mơ mơ màng màng thu thập xong xuôi, sau đó theo Lâm Duệ ra cửa. Xe hơi chạy vững vàng, khi dừng ở trước đèn đỏ, Lâm Duệ nghiêng đầu nhìn cô gái co ro như con sóc bên cạnh, trong mắt là một mảnh nhu hòa.
9 Tô San báo danh xong, trực tiếp trở về bộ phận quảng cáo làm việc. Không ngờ, vừa mới đến tầng 21 liền nghe được một âm thanh ầm ĩ khác thường truyền đến.
10 Tiếng nói vừa cất lên, khiến cho ba người ở trong phòng không khỏi ngẩn người ra. Lúc này Tần Trọng mới làm bộ như nhìn thấy Lâm Duệ cùng với Trương Tử Nam, anh ta kinh ngạc nói: “A, Tổng giám đốc Lâm, thư ký Trương, hai người cũng ở đây sao?” ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-nLâm Duệ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, không lên tiếng còn Trương Tử Nam thầm than trong lòng là hỏng chuyện rồi nhưng vẫn miễn cưỡng cười với anh ta một cái.
11 Khi Tô San lảo đảo nghiêng ngả chạy tới bệnh viện thì Lâm Duệ đã tỉnh lại từ trong cơn hôn mê tạm thời. Anh thản nhiên liếc mắt nhìn Tô San quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, ngay sau đó vẻ mặt không có gì cúi đầu xuống, không để ý y tá bên cạnh khuyên giải, soạt một cái rút ống truyền dịch trên tay ra.
12 Hiệu suất làm việc của Trương Tử Nam cực kì cao! Sáng sớm hôm sau, Lâm Duệ đã tỉnh giấc từ sớm, khi mở di động ra, anh liền thấy tin nhắn mới nhất của Trương Tử Nam, bên trong có ghi hai địa chỉ.
13 Trên khuôn mặt của Tần Trọng lúc đỏ lúc trắng, sức lực nắm ở vai Tô San cũng nhẹ đi. Lâm Duệ dĩ nhiên không còn tâm tình nói nhảm với anh ta, chán ghét liếc anh ta một cái, xoay người đi ra ngoài.
14 Lúc Tô San trở về, trong tay vẫn vô thức nắm chặt tấm hình. Tô Yên thấy được, lập tức kêu lên một tiếng: “A, cài này không phải là tên khốn kiếp kia sao?”Cô cố ý khoa trương vòng quanh Tô San mấy vòng: “Sao đây? Tình cũ quay lại rồi hả? Mất hồn mất vía…”“Cậu đi luôn đi!” Tô San tức giận lườm cô một cái: “Người đàn ông như Tần Trọng, mình không có phúc tiếp thu.
15 Tô San xấu hổ đến mức chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, may mà Lục Minh Viễn giả vờ có việc gấp, chỉ đùa giỡn nhìn cô một cái, sau đó quẳng lại một câu: “Vài ngày nữa tôi nhất định sẽ đến pub này cổ vũ”.
16 Bữa trưa rất hấp dẫn, hộp gỗ đựng đồ ăn bên trong, cách trang trí đồ ăn nào đỏ nào xanh, màu sắc xinh đẹp làm dღđ。l。qღđ cho Tô San cảm thấy vô cùng thích thú.
17 Tô San trở lại phòng bệnh thì thấy Lâm Duệ đã tỉnh rồi, đang tựa vào đầu giường gọi điện thoại, trên mặt vô cùng nặng nề. Ước chừng năm phút qua đi, thấy Lâm Duệ cúp điện thoại, Tô San mới quan tâm hỏi: “Sao vậy? Điện thoại của ai? Sao sắc mặt kém như vậy?”Lâm Duệ nhíu chặt lông mày lại, giữa hai hàng lông mày khó nén được mệt mỏi: “Là người bên chính phủ gọi tới, muốn tỉnh Nam Tam công khai chiêu mộ Yên Bắc Địa làm quảng cáo công ích, phát hình trên cả nước, quyên tiền cho tổ chức xã hội.
18 Tần Trọng cảm thấy có một cỗ khí trong phổi không ngừng muốn đi lên, nếu như không phải bởi vì ở chỗ này có quá nhiều người, anh ta quả thật muốn tự tay tát mình một cái.
19 Tô San cực lực nhắm mắt lại, không muốn nghĩ đến hoài nghi không hề có căn cứ đó, vừa rồi còn liều mình bảo vệ người đàn ông của mình. Nhưng những suy đoán không chịu nổi này, nhưng lại giống như núi đồi được đắp đầy cỏ xuân, điên cuồng xuất hiện ở trong đầu của cô.
20 Thường ngày từ Bắc Yên tới Du Lâm chỉ mất hai giờ đường xe, nhưng hôm nay vì đường vòng trên sườn núi bị sụp, phải đi cả đêm mới vào trong núi, trời cũng đã lờ mờ sáng.