1 Ring Ring Ring… Đang giữa chừng cơn mộng đẹp, chiếc đồng hồ hẹn giờ lựa lúc không thích hợp mà rống lên om sòm. Tô san rất không tình nguyện leo xuống giường, đứng lên, cả người mềm nhũng.
2 Tô San —— bây giờ đã mang họ Nguyễn, bất kể nàng có vui lòng hay không cũng phải đón nhận cái thân phận này…Nguyễn gia tam tiểu thư. Mới đầu nàng vô cùng lo lắng cho tình tình trước mắt.
3 Cánh cửa một lần nữa mở ra, một làn hương thơm thoảng thoảng bay đến, Nguyễn Nhược Nhược theo mùi hương mà ngẩng đầu nhìn, nhất thời không khỏi ngơ ngẩn.
4 Khi nàng tỉnh dậy thì bên ngoài cửa sổ bóng đêm đã buông xuống dày đặc, ánh trăng bạc lung linh tựa thủy ngân. Nguyễn phủ đã tắt đèn, gia nhân trong nhà từ trên xuống dưới đang nghỉ ngơi an giấc.
5 Hán tử kia hiển nhiên cũng bị làm cho hồ đồ, hai mắt hết nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược rồi lại dời qua Nguyễn Nhược Long, nghi ngờ hỏi: “Cô nương, hắn…hắn thật sự là huynh trưởng của ngươi phải không?”Nguyễn Nhược Nhược không biết phải làm sao.
6 Vì có chút bất tiện nên Nguyễn Nhược Long và tên thanh y gia nhân một tả một hữu đem Nguyễn Nhược Nhược theo hẻm nhỏ trở về nhà. Nguyễn Nhược Long muốn thừa dịp đoạn đường này mà “hùng sư vấn tội” nàng, tại sao một nữ nhi trong nhà nửa đêm canh ba trèo tường bỏ trốn? Đầu mối còn chưa kịp phăng ra thì chợt phát giác Nguyễn phủ đằng xa không được bình thường.
7 Đương giấc mộng đẹp thì chợt có người lay gọi, âm thanh vội vội vàng vàng bên tai: “Tiểu thư, tiểu thư người mau tỉnh lại a!”Nguyễn Nhược Nhược mơ màng nửa tỉnh nửa ngủ nhìn người trước mắt một hồi mới có phản ứng: “Hạnh Nhi nha! Tại sao đánh thức ta? Để ta ngủ tiếp một chút đi, “Nữ Giới” để một giờ nữa chép cũng không sao mà.
8 Nguyễn Nhược Nhược ngồi chép “Nữ Giới” vô cùng khổ cực. “…bỉ nhân ngu ám, thụ tính bất mẫn, mông tiên quân chi dư sủng, lại mẫu sư chi điển huấn. Niên thập hữu tứ, chấp cơ trửu vu tào thị, vu kim tứ thập dư tái hỹ.
9 Mất khoảng thời gian vài ngày vết thương ở chân của Nguyễn Nhược Nhược bắt đầu hồi phục lại, nhưng đánh vật với “Nữ Giới” tới bây giờ cũng chỉ mới chép được ba bản, xem như là một phần trăm số lượng yêu cầu đi.
10 Đám người vây quanh Ngọc Liên Thành dần dần đi xa rồi biến mất ở khúc quanh. Phảng phất như mặt trời bất chợt tắt đi, cả thế giới chìm trong ảm đạm. Nguyễn Nhược Nhược buồn bã đứng tại chỗ, một lúc sau cũng không nhúc nhích.
11 Mùng ba tháng ba, tiết xuân ấm áp, trăm hoa đua nở. Tháng ba ở cổ đại là tiết thanh minh, trải qua các đời Chu-Tần-Hán mỗi gia đình đều ra trước cửa vẫy nước mang ý nghĩa rửa trôi những điều dơ bẩn, cầu mong hạnh phúc, diệt trừ điềm xấu nên còn gọi là “Ngày thanh tẩy”.
12 Người bên bờ sông lập tức hò hét loạn lên, mọi người rối rít hướng tiếng la chạy tới. Nguyễn Nhược Nhược chủ tớ hai người cũng chạy theo, ở bên kia đã có vài người nhảy xuống nước cứu người rồi.
13 Ngày đó Nguyễn Nhược Nhược từ bờ sông trở về phủ vô cùng vất vả. Một chuyện kinh thế hãi tục như vậy một truyền mười mười truyền một trăm, làm cho tất cả mọi người tại bờ sông du xuân đều chen chúc tới, muốn nhìn xem cô nương “hôn môi cứu người” đến cùng bộ dáng như thế nào.
14 Người ta nói “chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm”. Tin tức Nguyễn Nhược Nhược tại bờ sông làm ra “cảnh tượng kinh thế” giống như mọc cánh bay đi, so sánh với xe ngựa chạy còn nhanh hơn.
15 Liên tiếp mấy ngày này người của Nguyễn phủ đều trốn trong nhà đóng cửa không ra ngoài. Sự kiện “hôn môi cứu người” dậy sóng thật lâu không thôi, càng lúc càng có nhiều dị bản khác nhau theo gió Trường An mà thổi đi khắp nơi rồi bị miệng lưỡi thế gian nhai đi nhai lại.
16 Vì chuyện cự tuyệt hôn sự mà Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ bị Nguyễn lao gia mắng cho một trận trối chết, “Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Cơ hội tốt cho ngươi bay lên làm phượng hoàng mà ngươi lại…” Hắn giận đến thiếu chút nữa máu chạy nên não không kịp.
17 “Nguyễn – Nhược – Nhược” Một thanh âm mang theo lửa giận trong gang tấc vang lên, Nguyễn Nhược Phượng đã đứng ngay trước cửa. Nguyễn Nhược Nhược phục hồi tinh thần, kêu khổ không dứt.
18 Thủy Băng Thanh bắt đầu chính thức đặt câu hỏi: “Nguyễn tiểu thư, trong thành Trường An người người đều nói ngày ấy ngươi ở bờ sông chỉ dùng cách hôn môi đã cứu sống Tĩnh An vương thế tử, có thật không?”Hóa ra cô nương này muốn thỉnh nàng tới đây mục đích chỉ là hỏi thăm vấn đề này.
19 Trên đường trở về phủ, Nguyễn Nhược Nhược hỏi Nguyễn Nhược Long làm thế nào mà quen biết Thủy Băng Thanh. “Lúc đầu ta cùng mấy bằng hữu đi Hoa Nguyệt lâu uống rượu, gọi nàng ra phụng bồi rượu.
20 Thủy Băng Thanh đã mua được một khoảng thời gian ngắn thái bình. Nguyễn Nhược Nhược khẳng khái mang nửa hộp trân châu quí báu đến cửa tiệm đổi lấy chi phiếu rồi bày ra trước mặt tú bà.