41 “Hơi Nhi, Nguyễn gia cô nương tại sao lại đến vương phủ?” Khách vừa bước chân ra tới cửa thì trong này vương phi đã lôi con trai ra hỏi. “Nàng có chút việc muốn nhờ ta hỗ trợ” Lý Lược đáp đơn giản.
42 Thân thủ của Diêu Kế Tông quả nhiên không tệ, đừng xem đối phương có nhiều người, kì thật chẳng ai có thể chạm đến hắn. Nằm trừ hai còn ba, đánh cho bọn chúng ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột.
43 Nguyễn Nhược Long bỏ đi, Nguyễn lão gia và Nguyễn phu nhân đều suy sụp, việc làm ăn của cửa hàng nhất thời không ai trông coi. Nhìn khắp lượt Nguyễn phủ chỉ thấy nữ nhân, nhưng người này vốn dĩ chỉ biết dựa vào người khác sinh tồn, không thể kiếm được ai khác ra ngoài quản lý công việc.
44 Tiết trời tháng sáu càng lúc càng nóng. Nguyễn Nhược Nhược mỗi ngày trốn ở trong phòng, cầm quạt phành phạch không thể ngơi tay, vừa quạt vừa than: “Nóng nóng nóng nóng, nóng chết người a!”, vừa nói nàng vừa nghĩ, “Giá như có một ly nước trái cây lạnh ở đây thì tốt quá rồi!”Một bên vung quạt dụ gió tới, một bên nói với Hạnh Nhi rằng nàng muốn ăn món lạnh.
45 Tần Mại nghe có người gọi, liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Nhược Nhược trên cửa sổ xe ngựa đằng kia. Hắn thả chậm tốc độ rồi dừng lại. Nguyễn Nhược Nhược từ cửa sổ vươn đầu ra hướng hắn la to, “Tần Mại, Tiểu vương gia có trong xe không?”Tần Mại vẫn chưa trả lời thì màn xe đã vén lên, Lý Lược gương mặt nhàn nhạt, thần sắc phức tạp nhìn nàng.
46 Sáng sớm hôm sau, tại khoảng đất trống trải vắng người cách Trường An thành ba mươi dặm. Diêu Kế Tông từ xe ngựa leo xuống, trên xe chất đầy dụng cụ đồ đạc.
47 Củi khô trong hỏa bồn dần cháy hết, nhiệt khí cầu từ từ hạ thấp xuống mặt đất. Phảng phất như tỉnh dậy sau một giấc mộng tuyệt đẹp, Nguyễn Nhược Nhược thập phần luyến tiếc nhẹ nhàng rời khỏi ngực của Ngọc Liên Thành.
48 “Cái gì? Ngọc Liên Thành và Lý Lược đều tỏ tỉnh với ngươi, mà ngươi lại cự tuyệt toàn bộ?”Diêu Kế Tông từ sáng sớm đã chạy vội đến Diêu phủ ngóng tin tức mới nhất.
49 Lý Lược đứng trước cửa, nét mặt u buồn, dung nhan tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn còn chút ánh sáng, “Mẫu thân, ta không có việc gì, bất quá chỉ ngủ nhiều một chút.
50 Một buổi chiều mùa hè, Diêu Kế Tông chạy tới điểm hẹn “sau khi hoàng hôn”…“Nguyễn Nhược Nhược, đi thôi, chúng ta đi bơi lội đi!”“Được đó, đến đâu bơi lội đây?” Nguyễn Nhược Nhược hăng hái bừng bừng.
51 Sau khi kêu lên vài tiếng, Diêu Kế Tông liền biết tình tình không ổn, bên dưới mặt hồ không biết Nguyễn Nhược Nhược đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
52 Có vài vấn đề trong lúc nhất thời nghĩ không ra, nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn nghĩ không ra. Ban đêm trước khi đi ngủ, Lý Lược đột nhiên nghĩ thông suốt câu nói kia của Diêu Kế Tông có điểm nào không đúng.
53 Trong khi Lý Lược và Diêu Kế Tông ở nơi nào đó trò chuyện với nhau thật vui vẻ thì Tĩnh An vương phi đã đến cửa Nguyễn phủ bái phỏng. Người tới rõ ràng chẳng tốt lành gì, trong lòng Nguyễn Nhược biết rõ ràng, xem ra việc tối hôm qua Lý Lược cứu nàng tại hồ Ngưng Bích đã truyền đến tai vương phi.
54 Khi Nguyễn Nhược Nhược tỉnh giấc, bên ngoài mặt trời đỏ ửng đang lên cao. Ánh sáng theo khe hở khung cửa sổ chui vào phòng. Nàng bước chân xuống giường, ngủ một giấc thật là thoải mái a!Hạnh Nhi đang cầm một bó hoa đi vào, sắc mặt hưng phấn còn đỏ hơn bó hoa hồng trên tay, “Tam tiểu thư, có người đưa tới bó hoa này, nói là gửi cho người!”Cái gì? Tặng hoa? Nguyễn Nhược Nhược hoài nghi mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng.
55 Tĩnh An vương phi đem Diêu Kế Tông từ trên xuống dưới đánh giá một lần, sắc mặt khó coi nói, “Tục danh của thế tử, ngươi to gan dám gọi thẳng không hề cố kỵ như vậy sao?”Diêu Kế Tông còn chưa minh bạch, “Tại sao không thể? Tên không phải để cho người ta gọi sao?”Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được, âm thầm đá hắn một cái, hàm ý nhắc nhở: đây là xã hội phong kiến, không phải tên ai cũng có thể gọi ra.
56 Khi Lý Lược về đến phủ thì trời đã gần tối, tâm tư đã được chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón một trận cuồng phong bão táp. Tuy nhiên, tại Lưu Tiên Cư chỉ có một mình vương phi đang chờ hắn.
57 Đêm hè thật đẹp! Trên đầu là bầu trời đen thăm thẳm, trong không khí có hương hoa lài đạm nhã, tiếng ếch kêu, tiếng dế réo rắt, tựa như đang hợp tấu một bản dạ khúc trữ tình, đơn giản nhưng làm lòng người khoan thai thoải mái.
58 Đến tận lúc này, tình yêu của Nguyễn Nhược Nhược bị lý trí giữ cách xa ngàn dặm, nay đột nhiên tựa như nàng công chúa ngủ say được hoàng tử đánh thức, đem nàng từ trong giấc ngủ ngàn năm tỉnh dậy, hưởng thụ một tình yêu tươi đẹp rạng ngời.
59 Sáng sớm hôm sau, một nhà Nguyễn phủ xuất môn đến Ngọc phủ chúc mừng. Chỉ có Nguyễn Nhược Phượng hai mắt sưng đỏ, lệ ngân lung linh, bộ dáng không giống như đi chúc mừng mà giống đi khóc tang hơn…Nguyễn lão gia càng nhìn càng không hiểu, rốt cuộc là không chịu để nàng đi theo, bắt phải ở nhà.
60 Bên hồ Ngưng Bích, bầu trời đêm xanh lam trong suốt, một vầng trăng non thấp thoáng mơ hồ. Từ thật xa, Nguyễn Nhược Nhược đã trông thấy thân ảnh của Lý Lược.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50