21 Buổi trưa rảnh rỗi, Nguyễn Nhược Nhược ở trong vườn đi dạo một mình. Ngày xuân tại hoa viên, cây xanh tươi mát, tiên hoa nở rộ, tràn đầy hồng hương lục ngọc nhìn không hết.
22 Nhìn thấy rừng hoa đào, Nguyễn Nhược Nhược đã hiểu tại sao núi này có tên là Tê Hà. Vùng núi một nửa trũng xuống, nơi này có trăm ngàn gốc cây đào sinh trưởng, hoa đào nở rộ đương vào lúc đẹp nhất.
23 Từ phía xa, Nguyễn Nhược Nhược trông thấy Thủy Băng Thanh đang đứng trước Hoa Nguyệt Lâu. Phía sau lưng nàng còn có một đám người, là những cô nương và tạp dịch của Nguyệt Hoa Lâu, người mặt mày tươi rói đang cười hớn hở kia không ai khác chính là tú bà.
24 “Cái gì, ở tiệc chúc thọ Tĩnh An vương phi nhảy Cha Cha Cha?” Thủy Băng Thanh cả kinh nói. “Đúng nha! Ba bước nhanh, bốn bước chậm rồi tìm thêm bạn nhảy nữa, như vậy là thành Cha Cha Cha.
25 Xe ngựa lại chuyển bánh, trên giá xe có hai người ngồi, một người là Tần Mại, một người là Nguyễn Nhược Nhược. “Nguyễn Tam tiểu thư, ngươi xác định không muốn ngồi phía trong xe?” Tần Mại hỏi Nguyễn Nhược Nhược lần thứ N, “Ngồi ở ngoài đây…ta sợ ngươi không cẩn thận sẽ bị ngã xuống.
26 Hai người trong nháy mắt rơi xuống làn nước lạnh như băng. Bọt nước văng tung tóe, liền ngay sau đó trở nên tĩnh lặng. Nước gợn ôn nhu bao quanh bọn họ nhưng cất giấu nguy hiểm tiềm tàng.
27 Nhặt lại trái cây mới vừa nãy bị chính mình gạt văng đi, Nguyễn Nhược Nhược giơ trước mắt Lý Lược vội vàng hỏi: “Thứ trái cây bên ngoài trông giống như thế này…ngươi đã ăn chưa, ăn mấy trái rồi?”“Tại sao vậy?” Lý Lược hỏi lại, “Ta không biết, những trái này…không phải đều giống nhau sao?”Nguyễn Nhược Nhược gấp gáp, “Cái này…không giống với dâu tây dại, cái này gọi là Dâu Ấn (Indian strawberry), có độc.
28 Nguyễn Nhược Nhược sau khi về phủ đã bị Nguyễn lão gia khí thế bừng bừng giáo huấn một trận. Giáo huấn xong còn bắt nàng sao chép “Nữ Giới” với số lượng gấp đôi, sáu trăm lần a! Hơn nữa, Nguyễn lão gia râu mép rúng động, hai mắt trợn trắng bảo rằng lần này sẽ tuyệt đối không tha nàng dễ dàng qua cửa như lúc trước, phải chép sáu trăm lần không thiếu một chữ.
29 Tĩnh An vương phủ. Tiểu vương gia Lý Lược sau khi tắm rửa, thay quần áo cũng đã dùng xong bữa tối. Vương gia, Vương phi cùng một số nhân vật đến thăm dần dần tản đi, riêng Vương phi trước khi rời khỏi đã liên tục nhắc nhở hắn nên nghỉ ngơi sớm một chút.
30 Sáu trăm lần “Nữ Giới” giao cho Nguyễn lão gia một lần liền thông qua. Nguyễn Nhược Nhược cuối cùng cũng được giải phóng khỏi án “treo giò”. Vừa được tự do, Nguyễn Nhược Nhược chân ngựa phi nước đại đi tìm Nguyễn Nhược Long, “Đại ca, ngươi mau nghĩ biện pháp mang ta đi ra cửa.
31 Thủy Băng Thanh-Lưu Đức Hoa liên tiếp mấy chục ngày không thấy Nguyễn Nhược Nhược thật sự khốn khổ không chịu được. Phảng phất giống như tổ chức bị mất liên lạc với tổ viên bên dưới, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt từng bước phiêu diêu nhưng trong lòng như lửa đốt.
32 Thủy Băng Thanh ở Tĩnh An vương phủ trình diễn một khúc vũ nồng nhiệt, chẳng những tài nghệ trấn áp quần hùng, hơn nữa danh tiếng lại còn lan xa khắp nơi.
33 “Ngươi cười đủ chưa?” Ngọc Liên Thành nhìn Nguyễn Nhược Nhược cười hơn nửa ngày nhịn không được mở miệng hỏi. “A ha ha…”Nguyễn Nhược Nhược một bên xoa xoa bụng vì cười đau, một bên ráng nhịn cười mà nói, “Ta còn tưởng tuyệt chiêu “Biến sắc mặt thuật” của Nhị tỷ không ai bằng, vậy mà không nghĩ tới cái tên Diêu gia Nhị công tử này còn tài hoa hơn một bậc.
34 Vấn đề bơi lội, mặc dù Thủy Băng Thanh chỉ ngồi một chỗ chờ đơi, nhưng Nguyễn Nhược Nhược như “ngựa không ngừng vó” chạy khắp nơi tìm chỗ thích hợp. Trải qua thời gian vài ngày, nàng đem nguồn nước bên trong Trường An thành khảo sát một lần.
35 Lúc này, từ thật xa thanh âm của Thủy Băng Thanh truyền tới, “Không cần tìm, ta không có việc gì. ”Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ, không thèm để ý đến Lý Lược mà quay đầu theo tiếng bơi đi.
36 Sáng sớm ngày hôm sau Nguyễn Nhược Nhược thay nam trang ra cửa. Nàng đã đáp ứng Thủy Băng Thanh đến tìm Lý Lược ra mặt để giúp hắn chuộc thân, nếu đã vậy thì nên đi sớm một chút.
37 Diêu Kế Tông hẳn là từ trong nhã phòng (phòng VIP) ăn uống no say đi ra, đem theo tám chính phần hơi rượu, hai phần thanh tĩnh còn lại là để giúp hắn lảo đảo bước ra ngoài.
38 Lý Lược không chịu hỗ trợ, Nguyễn Nhược Nhược cũng không còn cách nào khác, nhất thời cũng không dám đến Hoa Nguyệt Lâu báo cho Thủy Băng Thanh…tin tức xấu này.
39 Nguyễn Nhược Nhược khóc suốt đoạn đường đến Hoa Nguyệt Lâu. Thủy Băng Thanh, không, là Lưu Đức Hoa, ngươi tại sao…tại sao lại nhảy lầu a? Không phải ngươi đã đáp ứng ta không tự vẫn rồi sao? Không phải ngươi nói chúng ta là chiến hữu trên cùng chiến hào, cùng tiến cùng lùi sao? Bây giờ ngươi tốt rồi, tự vẫn xong bỏ lại ta một thân một mình ở nơi Đại Đường này cô đơn tĩch mịch! Ngay từ đầu nếu không có ngươi thì ta sẽ không thấy cô đơn, hôm nay quen có ngươi rồi lại tìm không thấy ngươi, ta phải làm sao đây? Sau này còn ai bám theo ta đi bơi lội a! Còn ai tới để ta cắn lỗ tai nói thì thầm a! Ngươi là người không có lương tâm, bỏ ta lại một mình a!A Phúc ở một bên khéo léo giải thích nguyên nhân nhảy lầu, “Nghe nói nàng phải phụng bồi rượu cho một vị lão gia họ Nghô.
40 Sau sự kiện Thủy Băng Thanh nhảy lầu, Nguyễn Nhược Long càng thêm kiên định ý muốn đem nàng nhanh chóng thoát khỏi Hoa Nguyệt Lâu. Hắn nói với Nguyễn Nhược Nhược, “Tam muội, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được biện pháp.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 21