61 Trong ánh mắt Đường Long toát ra một loại thất bại cùng thương cảm, cũng có một cỗ lưu luyến, khó khăn chia lìa. "Mật Đường, thật kỳ quái! Xe đi chậm như vậy, em lại không thúc giục anh.
62 Cô nhất định phải cách xa anh. Vì mẹ và hai đứa con, cô phải cố gắng làm được điều này. Một chiếc xe hào hoa, dừng ở đầu ngõ. Đó không phải là xe của Tiêu Thính Quân sao? Không phải ông chở Tiêu Tử Phượng về nhà ư? Sao ông lại tới nơi này? Có phải vì cô không?Không thể nào? Chắc chắn không! Căn bản ông không biết cô ở đây.
63 "Mẹ lừa con, con có thể ngủ được sao?" Đậu Mật Đường ôm cổ của Đậu Ngọc Nga, không ngừng làm nũng. "Mẹ, mẹ lừa dối con! Chuyện này mẹ lại có thể giấu giếm nhiều năm như vậy.
64 này, mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, còn cái gì tình nhân với không tình nhân hả?" Đậu Ngọc Nga vỗ một cái vào sống lưng con gái, cười mắng. "Thật ra thì, cha con cũng bị trừng phạt.
65 65Đường Uyển, là một tòa biệt thự xinh đẹp. Đường Long cùng cha ở tại nơi này. Khi Đường Long lái xe về đến nhà, đã là mười một giờ đêm. Anh vừa đi vào cửa phòng, vừa tự hỏi chuyện trong lòng.
66 Sáng sớm công viên Thiên Thanh, không khí cực kỳ mát mẻ. Cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái, thổi nhẹ qua mặt hồ thổi, làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
67 Thái tử Long thở dài một hơi, như ông cụ non nói. "Ông ơi, cháu cũng rất cô đơn, cháu cũng rất cần bạn. Nếu có người chia sẻ niềm vui nổi buồn với cháu, cháu cũng sẽ không cảm thấy không vui nữa!"Đường Thương Long có một ít ngoài ý muốn.
68 Thiệt là, mai là đến lễ hội rồi. Đậu Mật Đường vừa rời giường, vừa âm thầm lầm bầm: đến ngày lễ cũng không được yên bình. Đậu Mật Đường cũng không biết tại sao, khi không biết Tiêu Thính Quân là cha cô, cô còn đặc biệt tôn trọng ông.
69 "Cha? Ở trong từ điển của Đậu Mật Đường tôi không có từ này! Từ nhỏ, tôi và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Chúng tôi đã trải qua bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu tội tình, ông biết không? ông vĩnh viễn sẽ không biết, lúc mẹ cần tiền thay thận thì tôi kiếm số tiền ấy vất vả thế nào không? Khi đó, cái người làm cha như ông ở nơi nào?" Thang máy đến tầng mười tám, Đậu Mật Đường ra khỏi thang máy, để lại một câu lạnh như băng.
70 Coi như cô không thừa nhận Tiêu Tử Phượng là chị cô, thì Tiêu Tử Phượng vẫn là chị cô! Không được, cô không thể giành vị hôn phu của chị. Nếu cô cướp đi vị hôn phu của Tiêu Tử Phượng, cô khác gì cầm thú? Không được, cô phải tránh người đàn ông này, không bao giờ dính dấp gì đến anh ta!Cũng may, cô không thừa nhận chuyện bốn năm trước.
71 Đường Long hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại, bưng ly trà đi về phía phòng làm việc. Đường Long vẫn luôn cho rằng, mình là một người cơ trí quả quyết.
72 Một tia mất mác cùng đau thương, tràn ngập cả trái tim Đường Long! Coi như cô thật sự có bạn trai, anh cũng muốn xem một chút. Người đàn ông này rốt cuộc có xứng với cô bé trong lòng anh hay không?"Nói đến bạn trai, anh lại quên hỏi em.
73 Sau khi Đậu Mật Đường đi, Đường Long một ngày cũng không đánh lên tinh thần. Giọng nói mềm mại dịu dàng của cô luôn văng vẳng bên tai anh. Hai người trò chuyện, giống như một đoạn phim ngắn lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
74 Tiêu Tử Phượng bất đắc dĩ trở về chỗ ngồi của mình, trong lòng âm thầm nghĩ tới. Người đàn ông này, không phải là động vật máu lạnh chứ! Đối người đẹp khêu gợi như vậy, cư nhiên không nhúc nhích!Thật không biết, cái danh hiệu tổng giám đốc phong lưu, có như thế nào có? Cô cũng muốn xem một, anh có thể nhịn được bao lâu? Nếu có thể nhẫn nại hết đêm tân hôn, cô hoàn toàn phục anh!Bữa cơm này, tương đối đè nén.
75 Mật Đường cầm chai rượu trên bàn bình, vừa rót rượu, vừa kêu Mầm Vân Vân trong sàn nhảy. "Chết tiệt, con bé chết tiệt kia kia, cậu mà không. . . không uống rượu với tớ, tớ liền không nhớ người bạn.
76 Chiếc xe màu đen chạy băng băng đến đường số 3 Hòa Bình. dừng lại ở đầu con hẻm, sau đó lại chạy về phía trước. Trong xe, Đậu Mật Đường một hồi nôn mửa.
77 Đường Long cởi quần áo của mình, đến trong buồng vệ sinh dội vài gáo nước. Anh từng bước từng bước đi về phía chiếc giường, đi về phía cô gái. Đang lúc quan trọng, điện thoại lại vang lên.
78 Khi Đường Long chạy đến trước mặt Tiêu Thính Quân, đã thở hổn hển rồi. Anh lau mồ hôi trên mặt, gấp gáp hỏi thăm tình hình của Tiêu Tử Phượng. "Bác Tiêu, Tử Phượng sao rồi?" Nhìn vẻ mặt lo lắng của vợ chồng Tiêu gia, Đường Long cũng biết tình huống hiện giờ không tốt lắm!"Con bé cắt cổ tay tự tử, chảy rất nhiều máu.
79 Khi Tiêu Tử Phượng tỉnh lại, đã hơn bảy giờ. Cô vừa mở mắt ra, phát hiện ngay khuôn mặt tiều tụy của Đường Long. Chỉ có đêm, anh như thay đổi thành một người khác.
80 Đậu Mật Đường vừa đi vào cửa phòng thiết kế, chỉ nghe thấy trong phòng làm việc những đồng nghiệp khác, tụ chung một chỗ đang nói cái gì đó! Trên mặt của mỗi người, mang theo biểu tình có chút hả hê.