1 Sương bước lên cầu, đứng dựa lan can nhìn làn nước trong xanh lặng lờ trôi giữa giòng sông. Ánh nắng lung linh trong ánh nước. Nàng đứng thẫn thờ nhìn dòng sông, rồi lại nhìn cảnh đồng ruộng bao la trước mắt.
2 Suốt một ngày nhọc mệt, Sương mới dọn xong căn phòng riêng của mình. Nàng ngồi bên chiếc bàn viết xinh xắn, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Sương vẩn vơ suy nghĩ, không hiểu tại sao mình lại có những quyết định bất ngờ như thế.
3 Chiều thứ Bảy, Sương nghỉ dạy. - Thưa cô, cô đi với con bây giờ. Bác Du đã đem xe tới rồi. Nàng mỉm cười:- Ba cháu nhớ kỹ quá. - Cô đã xếp đặt đồ vào va li chưa? Để con mượn bác Du mang ra xe nghen cô.
4 Đêm đầu tiên tại nhà Oanh, Sương không sao chợp mắt được. Nàng nằm trên chiếc giường nệm rộng thật êm, nhìn ngọn đèn trên trần nhà, không thấy buồn ngủ một chút.
5 Hôm ấy, nhằm ngày rằm hay 16 gì đó. Ánh trăng sáng vằng vặc nhưng càng làm cho căn nhà đổ nát thêm vẻ lạnh lùng, hoang phế đầy vẻ thâm u. Cảnh vật như mông lung, như trong mộng, nhưng tất cả đều là thực.
6 Sáng sớm hôm ấy, Oanh mếu máo cho Sương hay là Trần đã bịnh. Sương lo lắng vô cùng, nàng biết có lẽ vì quá đau đớn nên Trần cứ ở trong gian nhà ấy tới khuya lắm mới về.
7 Mùa hạ nóng như thiêu đốt. . . Trần ngừng xe ngoài cửa hiệu rồi bước nhanh vào trong. Mùi trà ngào ngạt loang nhẹ nhàng vào trong phòng. Trần hít vào khoan khoái, hơi nóng như bị hương thơm lùa thật nhanh ra ngoài.
8 Ngày tháng trôi qua. Mai như cây kim nhỏ đã rơi vào đáy biển, mất hút, không còn tăm tích. Trần tìm kiếm nàng khắp nơi, hỏi thăm các bạn cũ của nàng, các người trong hãng.
9 Tháng ngày cứ lặng lờ trôi qua, mùa hái hoa lài cũng vừa xong thì mùa đông cũng đã gần kề. Mưa muộn vẫn còn bay lất phất. Lúc này là lúc Cao rảnh rang nhất vì chàng thường làm trước công việc để nghỉ sớm trong năm, còn Trần lại bận rộn nghiên cứu phẩm lượng của hàng hóa để chuẩn bị trong dịp tết bán cho nhiều.
10 Cơn dông bão trong lòng cũng như trong trời đất ấy đã trở thành dĩ vãng, một dĩ vãng quá xa xưa rồi. Sương cựa mình tỉnh dậy, nàng chớp chớp mắt, thấy mình đang nằm ngủ trong phòng riêng, phòng của cô giáo Sương.
11 Cô. . . Con có làm gì cho cô giận đâu, ba làm cho cô giận hả cô? Sao cô bỏ con?Oanh nghẹn ngào như muốn khóc. . . Trần tiếp:- Phải, Oanh đâu có làm gì nên tội.
12 Lan ngồi một mình bên cửa sổ, nắng mai thật đẹp nhiều giọt sương còn đọng trên các cành hoa ngoài vườn. Sau một đêm say, cho đến bây giờ, đầu óc của nàng vẫn còn nặng nề, choáng váng.
13 Mùa hạ sắp chấm dứt, buổi sáng tràn ngập ánh nắng ấm, nhưng đến trưa trời luôn luôn âm u, vần vũ, ngày nào cũng thật buồn tẻ dưới những trận mưa đầu mùa lê thê, ào ạt.
14 Sau một cơn hỗn hoạn, bối rối, lo âu của mọi người, sự chú tâm đến tối đa của bác sĩ, y tá. . . Mùi nhà thương ngột ngạt, thời gian trôi qua thật nặng nề.