1 Mở đầu Từ huyện Đức Thịnh đi bộ đến kinh thành phải mất chừng nửa tháng, ngước đầu nheo mắt nhìn ánh mặt trời nóng gay gắt không ngừng xả xuống đầu, chạy liên tục trong nhiều ngày làm cho cả người Tiểu Mãn đầy là mồ hôi.
2 Chương 1 Kinh thành quả nhiên là đất phồn hoa, cửa hàng san sát nhau, người đi lại ở những ngã tư đường cứ như dòng chảy không bao giờ dứt. So với những ấn tượng trong trí nhớ của nàng, thì nay nó đã xa hoa, lộng lẫy hơn nhiều.
3 Chương 2 Dung Tiểu Mãn dỏng tai lên, cảm giác được có điều kỳ lạ. “Vào ba năm trước, bổn vương vô tình nhặt được một cô gái, tuy cô ta là người dưng, nhưng bổn vương lại đối xử với cô ta chẳng khác gì với người thân của mình, cứ tưởng rằng cô gái ấy sẽ trả ơn cho bổn vương, có thể đời đời kiếp kiếp sống chết với bổn vương, không ngờ.
4 Chương 3 Hắn giận đến nỗi mặt mày tái xanh, tức giận chỉ tay về phía nàng: “Được, ngươi không nói đúng không? Ngươi không nói, thì cứ quỳ ở đây đến khi nói thì thôi.
5 Chương 4 Dung Tiểu Mãn nghe vậy, vội vàng ôm lấy bắp đùi của hắn, “Đừng mà đừng mà, Tam ca, thịt trên mông ta ít, không chịu nổi đến mấy gậy đâu, ta biết Tam ca thương ta nhất, vậy đi, để chuộc tội, ta xóa đi vết đen trên mắt con sư tử này, vậy được chưa?” Đông Phương Lạc nỡ nào mà đánh nàng, cho dù giận nàng năm đó bỏ đi không từ biệt, nhưng dù gì nàng cũng là một phần da thịt của hắn.
6 Chương 5 Mặc dù trận hỏa hoạn đó đã được ngăn chặn kịp thời, nhưng “chìa khóa của Hồng Hoang đế” tượng trưng cho lịch sử và sự tôn vinh của Bắc Nhạc đã biến mất một cách ly kỳ.
7 Chương 6 Không cần đợi A Bảo hăm dọa nữa, đằng sau đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng. Dung Tiểu Mãn sợ hãi tái mặt, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Đông Phương Lạc mặc triều phục, vẻ mặt nguy hiểm nhìn nàng.
8 Chương 7 Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Lạc theo thói quen dậy sớm như hàng ngày, mở mắt ra, phát hiện trên người của mình có thêm một cái tay, một cái chân, lại nhìn thêm nữa, người có can đảm dám gác chân gác tay lên người hắn, còn ai ngoài Dung Tiểu Mãn chứ? Khó trách đêm qua hắn thấy kì kì, giống như có cái gì đang đặt lên người mình vậy, ra là Tiểu Mãn lấy hắn làm cái gối ôm.
9 Chương 8 Cứ tưởng rằng chuyện này sẽ biến mất hẳn sau khi hắn bình phục lại, không ngờ hoàng huynh lại nói chuyện này với Tiểu Mãn. Hắn tức giận nhìn thoáng qua hoàng huynh, giọng điệu gắt gỏng: “Hoàng huynh nói xong chưa? Có thể bắt đầu luận công ban thưởng chưa?” Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của đệ đệ nhà mình, tâm trạng của Đông Phương Diệu đột nhiên trở nên tốt hơn.
10 Chương 9 Người đi đến là quốc sư Ngụy Thế Sơn, dù được chăm sóc rất kỹ càng nhưng đã hơn năm mươi tuổi, dáng người mập mạp béo ục mặc chiếc áo bào cao quý sang trọng, làm cho hắn ta trông chẳng khác gì miếng bánh chưng biết đi.
11 Chương 10 Nghe vậy, cỏ Linh Chi trên tay nàng thoáng rơi xuống đất, môi run lên. “Ra là nàng ta. . . ” Thật lâu sau, nàng mới thốt lên được một câu nói.
12 Chương 11 Bị bắt rồi, nàng cũng không dám trốn nữa, xoay người bước đến gần cửa, từng bước từng bước vào sảnh, nàng lo lắng hỏi: “Tam ca, Ngụy quốc sư đến có phải do đoán được thủ phạm về chuyện của con gái ông ta là ta không?” Đông Phương Lạc không trả lời nàng ngay, chỉ cười nói như không hỏi nàng: “Sao sắc mặt ngươi nhìn khó coi thế hả? Không phải là bị Ngụy Thế Sơn làm sợ hãi chứ?” Bình thường, Dung Tiểu Mãn nhất định sẽ giải thích liên hồi, nhưng vào giờ phút này, một câu nàng cũng không nói nên lời.
13 Chương 12 Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng đôi tay lau mặt cho nàng lại dịu dàng vô cùng. Tiểu Mãn đúng là đáng yêu, thân thiện, làm cho người gặp người khác, so với những thiên kim của các đại thần trong triều kia, Tiểu Mãn chẳng hoạt bát hơn nhiều, đôi mắt to tinh nghịch kia như có khả năng nói chuyện vậy, từng giây từng phút đều làm cho hắn phải chú ý.
14 Chương 13 “Ồ, ra là vậy. ” “Tiểu Mãn, muội bận cả buổi chiều, phí công phí sức làm cả bàn ăn như vậy, chẳng lẽ là muốn hối lộ huynh, kêu huynh đừng bắt con gái của Hạ tướng quân sao?” “Hả.
15 Chương 14 Nàng gật đầu không do dự, “Muội sẽ không để cho cha mẹ mình chết oan. ” “Vậy muội có từng nghĩ đến cách báo thù nào không?” Nàng giương mắt, nhìn hắn, “Muội.
16 Chương 15 Không ngờ, chuyện lớn mà Tam ca úp úp mở mở lại là muốn hoàng thượng tứ hôn cho bọn họ. Chúng đại thần kinh ngạc không thôi, nhưng dù có ý kiến gì cũng không dám nói ra.
17 Chương 16 Nàng phải mau chóng thoát khỏi đây, chỉ cần trốn sao cho bọn họ không đuổi theo được thì coi như an toàn. Hạ quyết tâm, nàng không dám kéo dài thêm nữa, vội vàng lấy một gói thuốc ra, vén rèm kiệu lên, thừa lúc bọn họ không chú ý thổi bột ra ngoài gió.
18 Chương 17 Đông Phương Lạc cười xấu xa: “Tiểu Mãn, muội đang trách bổn vương yêu thương muội quá sao?” Hắn thở dài, ra bộ khó xử: “Ai bảo trong vương phủ ngoài muội ra, một cái tiểu thiếp huynh cũng chẳng có, nếu muội thật sự chịu không nổi thì bổn vương sẽ cố tìm thêm vài trắc phi, để lúc mà muội không thỏa mãn được bổn vương thì còn có lựa chọn khác.
19 Chương 18 Nhưng làm sao hoàng huynh lại biết được thân phận của Tiểu Mãn? Là ai đã làm lộ chuyện Tiểu Mãn là Hạ Hâm Nhi cho hoàng huynh biết? Trong đầu có vô vàn câu hỏi nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là phải xác nhận Tiểu Mãn bình an vô sự, hắn mới yên tâm mà nghĩ cách giải quyết được.
20 Chương 19 Ả càng giải thích, càng lộ rõ sơ hở của mình. Đông Phương Lạc không hỏi vội, nở một nụ cười hiếm thấy với ả, niềm nở rót chén rượu xuống trước mặt ả.