1 Rõ ràng mấy ngày trước đó mùa hè vừa đến, mặt trời chói chang nhô lên cao, làm cho giữa trưa nóng nực không chịu nổi, vậy mà sắc trời không chỉ âm u, mà còn thổi lên từng cơn gió mạnh.
2 Thành Dương Châu Giang Nam. Thời gian gần về chiều, mặt trời ngã dần về phía tây, ánh chiều tà chiếu xuống mặt hồ, mặt nước dao động, loé ra ánh vàng đẹp đẽ và rực rỡ đến chói mắt.
3 Vì tìm kiếm vị cô nương không biết tên kia, Hoàng Phủ Đình Ngạn cố ý ở lại Dương Châu một ngày. Chỉ tiếc, mặc dù hắn có tâm tìm người, nhưng bởi vì không có đầu mối mà một chút biện pháp cũng không có.
4 Lãnh Hương Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, nhịn không được nhẹ giọng du dương nói: “Mấy ngày trước Hoàng Phủ công tử ”vừa lúc” muốn tới ”Diệu Từ am” ở vùng lân cận, lúc này lại ”vừa lúc” phải đến Kinh Thành ?”Hoàng Phủ Đình Ngạn cao giọng cười, nói: “Ta thừa nhận lần trước là ta thuận miệng bịa chuyện, nhưng lần này là thật.
5 Sáng hôm sau, Tô Đại Hào quả thực ngoan ngoãn trả lại những kỳ trân dị bảo mà hắn đã “Mượn”, hành động khác thường này làm cho dân chúng vô cùng kinh ngạc, sau đó là những cuộc bàn luận riêng tư nhộn nhịp.
6 Nàng vốn hy vọng bản thân có thể sớm một chút đi vào giấc ngủ, không có cách nào suy nghĩ vẫn quấy nhiễu vay quanh Hoàng Phủ Đình Ngạn, đến khi nàng nhớ đến quá trình hai người bọn họ gặp nhau, cuối cùng trên mặt cũng hiện lên nụ cười.
7 Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng ở khách điếm, Hoàng Phủ Đình Ngạn cùng Lãnh Hương Nhi lên đường, tiếp tục hướng đến Kinh Thành mà đi. Dọc theo đường đi, không khí có chút yên tĩnh.
8 “Hương Nhi, đừng như vậy…. cha mẹ sớm đã biết sai rồi, những năm gần đây, chúng ta không lúc nào là không hối hận nha…. . ” Tô Huỷ Vân nói xong, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt.
9 Đến cuối giờ Tuất (7-9 pm), trong Mai Lâm trấn dường như đã không còn người qua đường đi lại. Trên ngã tư đường yên tĩnh vắng vẻ, một bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng hướng ngoại thành mà đi, một lát sau, một bóng dáng cao to khác cũng một mạch đuổi theo.
10 Khi nước mắt của nàng từ hốc mắt rơi xuống, Hoàng Phủ Đình Ngạn cầm tay nàng, đôi tay ấm áp kia, nháy mắt hâm ấm lòng Lãnh Hương Nhi. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ thấy sự thương tiếc cùng không muốn trong mắt hắn.
11 Sáng hôm sau, sắc trời sáng rực. Từng cơn đau đầu phiền não, làm cho Lãnh Hương Nhi tỉnh lại. Nàng khó chịu nhẹ nhàng lên tiếng, yếu ớt mở mắt ra, thái dương truyền đến đau đớn làm nàng không khỏi chau mày lại để tâm.
12 “Chính muội tự ý bỏ chạy ra ngoài, dượng, dì nhất định sẽ lo lắng, muội nhẫn tâm để bọn họ mỗi ngày lo lắng an nguy của muội sao?” Hoàng Phủ Đình Ngạn khéo léo khuyên bảo.
13 Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, đoàn người bọn họ tiếp tục lên đường, mà khi nâng Bình Bình muốn lên ngựa, một dao động mạnh chưa đứng lên được, mãnh liệt ngã một cái.
14 Khi Hoàng Phủ Đình Ngạn rất bất đắc dĩ an ủi Lí Bình Bình, Lãnh Hương Nhi đã rời đi cách mấy con phố, bước chân dần dần ngừng lại. Mặc dù bên trong nàng còn đang giận đùng đùng, tình cảm chân thật trong lòng vẫn còn người lại không có cách nào phóng khoáng hoàn toàn kết thúc với Hoàng Phủ Đình Ngạn, nàng thậm chí cố ý thả chậm bước chân, theo bản năng muốn cho hắn cơ hội đuổi theo giải thích.
15 Cho dù đêm đã khuya, Lãnh Hương Nhi vẫn một bên dìu Hoàng Phủ Đình Ngạn, một bên ra sức gõ cửa nhà đại phu, thật là đem đại phu đã nghĩ ngơi làm ầm ĩ dậy.
16 c !Lí Bình Bình thật sự thành một thi thể. Giờ phút này, nàng ngã vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Đình Ngạn, sắc mặt tái nhợt, thân hình cứng ngắc, cũng không nhúc nhích.
17 Hoàng Phủ Đình Ngạn theo Lãnh Hương Nhi đến Giang Nam, chính thức tiếp kiến sư phụ Thượng Quan Phượng Ngân của nàng cầu hôn, Thượng Quan Phượng Ngâm biết được ái đồ từ nhỏ đến lớn do mình chăm sóc tìm được hạnh phúc, đượng nhiên cảm thấy vui mừng.