1 Một ngày năm 2004, chiếc xe jeep thẳng hướng phương Bắc. Thân xe rất bẩn, có thể nhận ra chiếc xe đã chạy một quãng đường xa. Chính vậy, mấy hôm nay, Vương Nam một đường lái xe chạy về phương Bắc.
2 – “Vương Nam ngồi xuống đi”, Đổng Khiết bắt chuyện, bảo Vương Nam ngồi ở ghế bên cạnh Lí Trọng. – “Lí tổng dạo này muốn tìm một chuyên gia thiết kế kiến trúc, chuyện này giao cho cậu.
3 Ngày thứ hai, Lí Trọng đúng hẹn đến công ty đón Vương Nam. Vì không có chỗ đậu xe, anh chỉ có thể dừng xe bên kia đường, đối diện Vương Nam bên này. Hôm đó, Vương Nam mặc một kiện quần jeans màu chàm, thân trên lại là một kiện áo lông đen tương phản.
4 Thời kì đó, với Vương Nam mà nói là một đoạn u u minh minh. Cậu không hiểu vì nguyên nhân gì, mà bản thân vẫn đặt hết tâm trí vào lần thiết kế này. Đến mức Liễu Dược Dược cũng thẳng thừng: “Vương Nam, lần này sao cậu dụng tâm quá vậy, người ta trả cậu bao tiền mà cậu phải liều mình như vậy?”.
5 Ngày đi tắm công cộng đó là lần đầu tiên Vương Nam hiểu đồng tính là thế nào, thẳng đến ngày thứ hai, cậu còn cảm thấy ghế tởm. Sao lại có thể như vậy nhỉ?! Đêm qua, sau khi cậu ra khỏi bồn, nam nhân kia cũng bước theo ra.
6 Lần thứ hai cùng Lí Trọng ra ngoài, nhiều năm về sau, Vương Nam vẫn nhớ rõ ràng hết thảy hôm ấy. 10h sáng, Lí Trọng đón Vương Nam dưới công ty, là nơi lần trước anh đứng đợi cậu.
7 Công việc tiến hành khá thuận lợi, tại vùng ngoại thành, hai người tìm được một rừng cây, dừng xe ven đường, bắt đầu đi vào khu rừng trụi lá. Tháng 11, cây chỉ còn thân khô, từng gốc cây thẳng tắp nghênh đón ánh dương.
8 Đây là lần đầu Vương Nam ăn vi cá. Vào thời 1945, phương Bắc vừa vặn bắt đầu rất thịnh hành món ăn Quảng Đông. Thành phố nơi Vương Nam sống cũng mở ra vài nhà hàng Quảng Đông sang trọng.
9 Từ Đan Lôi rất xinh đẹp, cô thuộc loại rất có khí chất lại còn biết cách làm đẹp. Tuy không quyến rũ mê hoặc, nhưng cũng thuộc diện ngây thơ thông minh, thực hợp với gu thẩm mỹ của Lí Trọng.
10 Tối đó Vương Nam trở về phòng trọ, đến nửa đêm vẫn trằn trọc không ngủ được, cậu không rõ tình cảm mình đối với Lí Trọng thuộc loại nào, nhưng mỗi lần bên cạnh anh tâm trạng đều rất tốt.
11 Đảo mắt đã đến lễ Giáng Sinh, Lí Trọng vừa về nước 2 ngày. 2 ngày này anh quá bận, nên một mực không liên lạc với Vương Nam. Vương Nam đương nhiên không biết Lí Trọng đã về, cậu ít khi gọi điện cho Lí Trọng.
12 Vốn dĩ hôm nay Lí Trọng sẽ đón Giáng Sinh cùng Từ Đan Lôi, nhưng vừa cãi nhau. Lí Trọng liền đi tìm Vương Nam. Sự tình bắt đầu từ việc trên chuyến bay từ Đan Mạch trở về, Lí Trọng ghé lại cửa hàng miễn thuế trong sân bay Hương Cảng, mua cho Vương Nam một chiếc điện thoại di động, nghĩ rằng lúc về sẽ tặng cậu.
13 Ngày cuối cùng của năm 1994, Vương Nam vẫn chưa động tới chiếc di động Lí Trọng tặng, vốn nghĩ sẽ trả lại. Nếu nhận lấy, Vương Nam cảm thấy đây là gánh nặng, cậu luôn sợ mình mắc nợ người khác.
14 Tan tầm, Lí Trọng theo lẽ thường đến đón Vương Nam, nhìn thấy mỗi mình cậu, liền hỏi: “Bạn gái cậu sao không đi cùng?”. – “Bạn gái gì a, chúng tôi cái gì cũng không phải, chỉ là đồng nghiệp tốt thôi”.
15 Từ quán bước ra, gió thổi vào mặt khiến Vương Nam thanh tỉnh rất nhiều, chẳng qua đi đường cẫn lảo đảo. Lí Trọng muốn lái xe, Vương Nam nói sao cũng không đồng ý.
16 Cơm nước xong, bọn họ liền điện cục viễn thông đăng kí số điện thoại. Lí Trọng nói sau này muốn tìm cậu thì dễ rồi, mau ném máy nhắn tin của cậu vào sọt rác thôi.
17 Thời gian này. Lí Trọng hai lần gọi điện thoại hẹn Vương Nam dùng cơm, đều bị cậu tìm lý do thoái thác. Lí Trọng cảm thấy rất kì quái, sao lại trẻ nít đến vậy? Anh ẩn ẩn có chút khó hiểu, nhưng sự từng trải khiến anh không lộ bất kì thái độ gì.
18 Khi hạ quyết tâm, Vương Nam không nghĩ đến hậu quả, cậu chỉ muốn có được người mình yêu. Ra khỏi rạp chiếu bóng, Liễu Dược Dược hỏi cậu bộ phim thế nào? Vương Nam hồn bay phách lạc nói “Cảm ơn đã mời tôi xem một bộ phim hay như vậy”.
19 Vương Nam ngồi ngoài hành lang bệnh viện, gió lạnh vù vù thổi đến. Cậu đang truyền nước, trong phòng cấp cứu không còn chỗ trống. Năm nay thời tiết lạnh bất thường, số người mắc bệnh cũng vì thế mà tăng cao.
20 Vương Nam kỳ thực không cách nào ngủ được, cậu nhắm mắt tận hưởng lời ca Trịnh Tấn. Lại nghe đến lời ca: Là anh yêu em/ Xích lỏa lỏa/ Là anh yêu em/ Em không thể bỏ rơi anh.