1 Cô tên Lãnh Khuynh Tâm, sinh ra tại Đài Loan trong một làng chài nhỏ. Cô từ khi sinh ra liền chưa thấy qua ba ba bao giờ. Người khác đều mắng cô là dã loại, bởi vì mẹ đã từng đến Đài Bắc công tác, trở lại làng chài khi đó không có kết hôn liền sinh ra cô, lại không chịu nói ba ba của cô là ai, cho nên người khác đều nói mẹ cô không biết xấu hổ là người đàn bà thấp hèn, cho rằng bà ở bên ngoài là vợ bé của người khác, đối phương không cần bà nữa, bà mới trở lại làng chài sinh đứa nhỏ.
2 Nghe được âm thanh mở cửa lại đóng cửa, Khuynh Tâm biết bọn họ đều đã đi. Vì thế cô đi vào phòng bếp, cầm lấy con dao nhỏ trên bàn, mẹ cô đã bỏ cô lại một mình, tại thế giới này cô đã không còn người thân nữa rồi, duy nhất để cho Khuynh Tâm nuối tiếc đó chính là khi còn bé mẹ mang cô gửi cho bà hàng xóm, cô có quen với anh Minh cháu nội của bà, anh Minh có một thanh mai trúc mã là chị Tĩnh.
3 Hiện tại Khuynh Tâm cũng không biết mình có thể đi nơi nào nữa? Cho nên cô chỉ có thể không ngừng mà đi, đi đến khi hai chân không còn cảm giác, nhưng cô vẫn không dừng lại.
4 ” Đã biết, Trần quản gia. ” Gì Ngô quay sang hướng Khuynh Tâm.
“ Tiểu thư, tiểu thiếu gia bọn họ cho tìm cô. . . Bọn họ không thích chờ lâu, cô vẫn nên mau đi đi.
5 Bàn tay của Nhiếp Nhân Khải cách lớp quần lót của cô không ngừng làm loạn, khiến cho Khuynh Tâm hít lấy một hơi lãnh khí.
“ Thật không nghĩ tới, em mẫn cảm như vậy, chúng tôi còn không làm gì khác, em cũng đã ướt!” Nhiếp Nhân Khải ở bên tai cô thổi khí, Khuynh Tâm không tự giác được toàn thân run rẩy.
6 Thời điểm Khuynh Tâm khôi phục ý thức, đã thấy mình nằm trên giường, không phát hiện thấy hai tên cầm thú kia nữa, mà chỉ có gì Ngô ngồi ở cạnh giường nhìn cô thương tiếc.
7 ”Ha ha. . . ” Khuynh Tâm cùng luck chơi đùa rất vui vẻ, lại không biết rằng một cơn bão táp đang hướng cô đi tới.
“ Đến a đến a, mày đuổi không kịp đâu, ha ha.
8 ” Không. . . Ân. . . ”
Khuynh Tâm dùng đầu lưỡi đẩy cái lưỡi đang làm loạn của Nhiếp Nhân Khải, muốn đem lưỡi anh ta đẩy ra ngoài, nhưng không nghĩ tới, Nhiếp Nhân Khải lại nắm bắt cơ hội càng thêm hôn kịch liệt hơn.
9 Anh nhìn Khuynh Tâm bị Nhiếp Nhân Khải đè trên người, hình ảnh hạ bộ của hai người không ngừng mãnh liệt va chạm vào nhau làm hô hấp của Nhiếp Nhân Toàn trở nên dồn dập, nam căn đứng lên, anh cởi bỏ quần của mình, giải phóng nam căn thô to đang dựng đứng.
10 Tỉnh lại vào lúc nửa đêm Khuynh Tâm cảm thấy có chút khát nước, đứng dậy muốn đi uống nước, lại bị người đàn ông ngồi ở bên cạnh giường làm cho sợ hãi nhảy dựng lên.
11 Khuynh Tâm lập tức dừng động tác, cô vừa quay đầu lại, thì thấy hai anh em Nhiếp gia từ trên lầu hai đi xuống.
Bọn họ trở về chưa? Bận bịu xong rồi sao? Khuynh Tâm khẩn trương không ngừng nuốt nước miếng.
12 ” A. . . Ân. . . ” Trong cơ thể không hiểu sao cảm thấy rất khô nóng làm cho Khuynh Tâm không ngừng vặn vẹo trên giường, cô không biết bọn họ đã cho mình uống cái gì, chỉ biết hiện tại cô cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu!
Nhiếp Nhân Khải cùng Nhiếp Nhân Toàn ngồi ở hai bên mép giường, tựa hồ rất vừa lòng với bộ dạng thống khổ của Khuynh Tâm, khó có thể tin được thế nhưng cô lại không khống chế được thân thể của chính mình, nó hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của não bộ, cô liều mạng tự nói với mình không thể không thể.
13 Khuynh Tâm ngày đó ngay cả thể diện cũng bị sự chết lặng thay thế, cô biết cô sẽ mãi mãi không tìm lại được cô của trước kia nữa. Hiện tại cô chỉ vì sinh tồn, không có suy nghĩ, không có linh hồn, chỉ là còn sống mà thôi.
14 Một người đàn ông trung niên ngồi ở trên ghế sa lông đưa lưng về phía hai người, tóc đều đã bạc trắng xoá, cho nên Khuynh Tâm đoán người nọ tuổi hẳn là không nhỏ!
“ Lạp Phi Nhĩ, con đã trở lại!” Người đàn ông trung niên quay đầu lại, nhìn thấy Khuynh Tâm một khắc kia nhảy dựng lên.
15 Anh tách hai chân Khuynh Tâm ra, để nơi tư mật của cô cùng điểm cứng rắn của mình kiên quyết chạm nhau, nam căn nóng bỏng cách lớp quần mỏng manh ma sát làm người ta sợ hãi không thôi.
16 ” Khuynh Tâm, Khuynh Tâm. . . ”
Mơ màng nghe được có người gọi cô, Khuynh Tâm khó khăn mở hai mắt.
“ Gì Ngô. . . ” Vừa nhìn thấy khuôn mặt hiền lành kia, cô liền ủy khuất muốn khóc.
17 ” A. . . ”
Cô thét chói tai nắm lấy một bên quần áo che lại nội y trên thân thể.
“ Ai. . . A? Lạp Phi Nhĩ, tại sao là anh?”
Đứng ở trước cửa không phải ai khác, đúng là___ Lạ Phi Nhĩ! Anh như thế nào sẽ ở Đài Loan ? Anh, tới bắt cô? Khuynh Tâm hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ.
18 Cô nghĩ, chung quy cô cự tuyệt không được người đàn ông kia.
Nơi đây là đảo nhỏ tách ra từ quần đảo thuộc vùng biển Aegean Sea. Chung quanh tập hợp những mái nhà nhỏ sơn trắng hoặc hồng, cửa sổ màu xanh lục hoặc xanh lam, có giáo đường nhỏ màu trắng, cách giáo đường không xa là quảng trường nằm ven biển với biểu tượng đặc trưng là những cối xay gió dùng làm nơi xay bột của mọi người trên đảo.
19 Cô cho rằng hết thảy mọi chuyện đều đã kết thúc, không nghĩ tới, hết thảy, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
Lạp Phi Nhĩ rất nhanh liền mang cô về Pháp, ở nơi đó, cô lần thứ hai gặp được người nhận là cha của cô.
20 ” Thật nhàm chán!”
Hai tay chống cằm nhìn ra phía ngoài ban công, cô sâu kín thở dài. Lạp Phi Nhĩ đã hai ngày chưa trở về, cô có chút lưu luyến hương vị trên người anh, mỗi buổi tối đều lăn lộn qua lại không ngủ được, đành phải đứng dậy ngơ ngác ngồi ở bên ngoài ban công, anh rốt cuộc khi nào thì mới có thể trở về đây?
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn truyền đến, cửa phòng bị đẩy ra, cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa, không nghĩ tới cư nhiên đó là___cha cô
“ Anh Anh, Anh Anh.