1 Tiếng vỗ tay vang lên rần rần khắp cả khán đài
Bộp. . . Bộp. . . Bộp
Châu Thuỷ Du ( 8 tuổi ), một thiên tài trong làng thể thao "Thể dục dụng cụ".
2 Tuyết rơi trắng xoá khắp cả khuôn viên của căn biệt thự, Thuỷ Du nhẹ nhàng vén chiếc màn cửa sổ liếc nhìn ra ngoài.
Lại thêm một mùa đông nữa trôi qua, đây là mùa đông thứ 2 kể từ khi cha cô ra đi.
3 - Con nhớ hãy giữ gìn sức khoẻ, đừng cố gắng luyện tập nhiều quá, cẩn thận dừng để bị chấn thương. ( Bà Quế Đan ( một người phụ nữ thông minh, tài giỏi và quyến rũ ), mẹ Thuỷ Du đang dặn dò cô )
Bà giờ đây đã là chủ tịch, người tiếp quản công ty do cha Thuỷ Du để lại, nên phải qua Mĩ để điều hành công ty và gải quyết nhiều chuyện quan trọng.
4 Sáng hôm sau
- Chào mẹ buổi sáng
- Chào cô ạ
- Hai đứa mau lại ăn sáng rồi đi học. Thuỷ Du hôm qua con ngủ ngon chứ. Có lạ chỗ không con?
- Dạ, không ạ.
5 Mắt cô bé bắt đầu đỏ hoe, ngấn lệ, mắt cúi gập xuống, không nói năng gì nữa. Dương Khánh đi đến bên cô an ủi:
- Cậu đừng trách cậu ấy, tính cậu ấy nóng vậy thôi, cũng không có ý gì khác.
6 Ánh đèn lung linh tỏa sáng khắp cả căn phòng, nửa cổ kính, nửa hiện đại. Mọi thứ ở đây từ nhỏ đến lớn cô chưa thấy bao giờ. Tất cả đều quá lạ lẫm đối với cô, vừa có cảm giác thích thú vừa có cảm giác lâng lâng khó tả.
7 Thủy Du đẩy cửa bước vào, đúng lúc thấy Thiên Quân đang ngồi đọc sách, cậu hất mặt ra hiệu cho Thủy Du. Nhìn theo dấu hiệu của Thiên Quân. Thủy Du đã tìm ra được An Tường đang nằm cuộn tròn, trùm chăn kín mít trên giường.
8 Dù chấp nhận hay không thì từ giờ trở đi Hạ Băng đã danh chính ngôn thuận được nhà họ Lâm bảo trợ. Cô được Quỳnh Nhi đãi ngộ rất tốt. Cô được học trong trường " Đại An ", cũng được kẻ ăn người ở gọi hai tiếng tiểu thư.
9 Thuỷ Du nhảy lên, xoạc chân đồng thời ném trái bóng lên cao. Cô nằm ngửa người trên không, chân dang cao quá đầu, lộn vài vòng rồi chụp lấy bóng. Cô uốn người đưa trái bóng qua lại trên 2 cánh tay rồi vòng ra sau lưng.
10 Ánh đèn lung linh toả khắp mọi nơi hắt lên cả bầu trời đêm đầy sao, sáng rực như ánh nắng mặt trời. Các bóng đèn led nhiều màu chớp nháy liên tục, ánh sáng của đèn dường, đèn của các toà nhà chọc thủng trời rợp bóng khắp nơi.
11 Về phần Thuỷ Du. Do ngủ quên nên cô phải lật đật đi, cô có nhờ người giúp việc nhắn lại cho ông quản gia về việc cô có hẹn với Tử Yên và sẽ không về nhà đêm nay.
12 Sáng hôm sau, An Tường được ở nhà để hồi phục sức khoẻ. Thuỷ Du với Hạ Băng vẫn đến trường như mọi khi.
Mặt trời đã lên đền đỉnh đầu nhưng An Tường vẫn chưa chĩu rời khỏi giường.
13 Cũng chả trách chẳng ai tin lời Thuỷ Du. Cô không thể buộc tội Hạ Băng qua lời nói của mình mà không dựa trên chứng cứ nào được.
An Tường có đến gặp Hạ Băng để hỏi rõ nhưng cố khóc lóc, chối đây đẩy.
14 Tại sảnh điện,
]
An Tường vô cùng lo lắng, cậu đi đi lại lại. Tâm trạng rối bời. Quỳnh Nhi cũng không kém cạnh An Tường là bao. Bà đứng lên ngồi xuống, nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa.
15 Hạ Băng được giải cứu an toàn khỏi bọn bắt cóc, 2 tên nhãi nhép ấy đã bị đưa vào bẫy rất nhẹ nhàng. Bọn chúng nhanh chóng được cảnh sát đưa đi. An Tường dìu cô ra ngoài.
16 Đèn phòng cấp cứu chợt tắt.
Trong căn phòng rộng lớn với ánh đèn nhỏ leo lét toả sáng một góc phòng. Thuỷ Du nằm trên giường, cô vẫn chưa tỉnh lại sau ca cấp cứu.
17 Mặt trời dần dần lên cao ban ánh nắng ngọt ngào. Một tia nắng nhỏ theo khe hở ở cửa sổ hắt vào trong phòng.
Xoạch
Tiếng kéo màn cửa sổ làm Thuỷ Du thức giấc.
18 - Nhìn đáng ghét thế mà đôi lúc cũng đáng yêu thật.
Thuỷ Du ôm sợi dây vào lòng, nằm cười như điên dại:
- Mà cậu tính làm gì thế nhỉ? Hầy, đáng nghi thật đấy.
19 Thấy Thuỷ Du ngã xuống bất tỉnh, máu từ đầu chảy ra. Hạ Băng mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cô nhẫn tâm để mặc Thuỷ Du nằm đó mà bỏ đi.
Trong khi đó, An Tường hớn hở đến rước Thuỷ Du.
20 Nghe tiếng ồn, Quỳnh Nhi tung cửa chạy vào:
- Có chuyện gì thế?
Thấy khung cảnh hỗn độn, Thuỷ Du vẫn còn đang bị kích động mạnh. Bà nói:
- Tất cả ra ngoài hết đi.