21 Khi đã lớn tiếng trách mắng Thuỷ Du. An Tường mới cảm thấy hối hận vô cùng. Cũng tại cậu nóng nảy, suy nghĩ quá nhiều mới dẫn đến như vậy. Vì đối với Thuỷ Du, ước mơ trở thành một vận động viên chuyên nghiệp là điều quan trọng nhất cho nên cô không ngày nào mà không luyện tập.
22 Không ai có thể đoán được số phận của mình. Không ai có thể thoát khỏi trò đùa của số phận. Những bạn nhỏ ban đầu đều không thể nghĩ sẽ có ngày mà họ lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này.
23 10 năm sau…
- Này, mấy nhóc, mau lại đây. Này, có đứng lại không hả? Đừng có mà chạy nữa, nhanh vào lớp đi.
Một cô gái với vóc dáng cao mảnh khảnh, làn da trắng, tóc dài đen được bối cao.
24 Đầu giây bên kia bỗng nhiên im lặng một cách đáng sợ. Thuỷ Du không còn đùa giỡn nữa. Lòng cô bắt đầu nặng trĩu. Dù cô đã cố gắng quên tất cả mọi chuyện nhưng mọi chuyện không phải là điều dễ dàng.
25 Hai người ôm nhau, reo hò, nhảy cẫng lên vì vui sướng tuy biết rằng cuộc phỏng vấn này chẳng là nghĩa lý gì nếu mà bị họ đánh rớt.
Đang vui mừng bỗng Thuỷ Du đứng sững lại, mặt mày nghiêm túc hỏi Duẫn Kỳ một câu hết sức ngớ ngẩn:
- Mà T.
26 Trong một căn phòng nhỏ, chật chội nhưng đồ đạc được xếp gọn gàng, ngăn nắp, đậm chất phòng của con gái. Trên bàn học là những khung hình nhỏ xinh của Thuỷ Du và Duẫn Kỳ.
27 Thuỷ Du vẫn giữ gương mặt rất bình thản nhìn chăm chăm tên đó như muốn thách thức. Tên đó lại càng điên tiết lên, nó hăng hái đưa cao một nửa chai rượu bị bể xông vào cô.
28 Người người ra vào tấp nập, hối hả chạy khắp nơi. Ai cũng tập trung vào công việc của mình. Người thì trang trí, người thì lau dọn, người thì đứng chỉ tay, ra lệnh:
- Làm nhanh lên.
29 Thuỷ Du sợ hãi trước phản ứng dữ dội của anh ta. Như người khác thì sẽ nhảy cẫng lên rồi lấy tay lau chùi vết bẩn còn anh ta chỉ đứng yên, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đến đáng sợ.
30 Thuỷ Du cúi gằm mắt xuống, lấy tóc che mặt, tránh nhìn vào ngài chủ tịch ấy với hy vọng sẽ không bị anh ta phát hiện. Nhưng không may cho cô là ai cũng đang tập trung hướng nhìn vào cô.
31 Cú đạp cửa mạnh là thế nhưng Asthon vẫn không một chút mảy may để ý. Anh không hề ngước đầu lên nhìn thử xem chuyện gì đang xảy ra. Khuôn mặt bình tĩnh, lạnh băng pha chút bỡn cợt đang chăm chú đọc xấp giấy tờ trên tay.
32 Duẫn Kỳ vì buồn chyện phỏng vấn mà cứ nằm ỳ trên giường, chẳng chịu ăn uống gì cả. Thuỷ Du làm hết cách từ khuyên nhủ đến dùng biện pháp mạnh mà cũng chẳng thay đổi được gì.
33 Thuỷ Du cố gắng kiềm chế bản thân không nóng giận. Cô liếc nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng nói:
- Trước hết, em muốn nói là em vẫn chưa bị trễ giờ. Thứ hai, ít ra chị cũng hỏi em là ai đã chứ.
34 Không biết Thuỷ Du làm Ashton hối hận ra sao mà trước mắt chỉ thấy cô chạy lên, chạy xuống bởi tài sai vặt của nhân viên trong công ty. Thuỷ Du bị hành hạ bao nhiêu thì lại căm thù Ashton bấy nhiêu.
35 Bỗng cánh cửa bật mở, một bóng đen cao lớn đi vào. Trời khá tối nên chẳng thấy được gì. Chỉ nghe được tiếng la hét thất thanh của Thuỷ Du.
Á…Á. . .
36 Chính đêm hôm đó, Ashton ngỏ ý muốn đưa Thuỷ Du về nhà. Do giờ này cũng đã trễ nên Thuỷ Du đã đồng ý. Trên đường đi cả hai chẳng nói với nhau câu nào.
37 Duẫn Kỳ kể luyên thuyên xong thì vùi đầu vào chăn mà ngủ mất. Có lẽ hôm nay cô ấy cũng đã khá mệt mỏi rồi. Thuỷ Du phải tới tắt điện. Trong bóng tối, cô lấy tay gác lên trán.
38 Có tiếng la hét của một cô gái.
- Á…Á. Cô làm gì thế hả. Bẩn hết quần áo tôi rồi.
- Cậu không sao chứ? Bạn bè cô ta xúm lại hỏi han.
Và tiếng khóc lóc xin lỗi của một nhân viên phục vụ.
39 Tại phòng riêng dành cho V. I. P, Ashton, Thiên Quân, Dương Khánh lần thứ hai hội tụ đầy đủ.
- Này, cậu quen bà chị đó sao?
Dương Khánh hỏi Ashton
- Chút chút.
40 Thuỷ Du tránh qua chỗ khác Ashton cũng đi qua theo. Thuỷ Du bực mình nói:
- Rốt cuộc anh muốn gì?
Ashton nói ngập ngừng:
- Tôi muốn xin lỗi cô chuyện hôm trước.