41 Qua hôm sau, Ashton đã đứng đợi Thuỷ Du khá lâu. Khi vừa thấy anh Thuỷ Du ngay lập tức quay mặt bỏ đi. Ashton liền chạy theo giữ chặt cô lại.
- Này, sao cô lại lơ tôi hả?
Thuỷ Du trợn mắt nhìn Ashton, lạnh lùng hỏi:
- Anh muôn gì?
Ashton vẫn không chịu bỏ cuộc:
- Tôi đã nói mời cô đi ăn rồi mà.
42 - Thuỷ Du à, Lạc Lạc…Lạc Lạc nó đang cấp cứu ở bệnh viện. Cậu tới nhanh lên.
Duẫn Kỳ khóc lóc nói.
Thuỷ Du gần như suy sụp, cô đứng không vững, nước mắt nhoè cả con ngươi.
43 Cũng may là Lạc Lạc đã không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Thuỷ Du cũng đã an tâm hơn được phần nào.
Sáng hôm sau cô vẫn đi làm như mọi khi. Thuỷ Du vẫn còn suy nghĩ mãi câu nói của Ashton.
44 Từ khi nhận ra Thuỷ Du, Ashton luôn vui mừng, phấn khởi. Anh luôn nghĩ cách tiếp cận cô, trêu chọc cô như hồi nhỏ anh vẫn hay làm với cô. Anh quyết định giữ bí mật này.
45 Cả đêm hôm ấy Thuỷ Du ngủ không được, cô nằm lăn qua, lăn lại có khi còn tủm tỉm cười một mình. Đôi khi hứng chí còn bật cười thành tiếng. Chưa bao giờ Thuỷ Du có cảm giác lạ lùng đến thế.
46 - Duẫn Kỳ cậu bị sao thế?
Thuỷ Du hốt hoảng khi thấy Duẫn Kỳ mặt mày nhợt nhạt, tóc tai rối bù xù.
Sau một hồi tra khảo thì Duẫn Kỳ cũng chịu nói ra.
47 Đâu có dễ dàng mà bỏ qua cho Thuỷ Du, Vũ Tiên ra nghĩ ra kế vô cùng hạ đẳng. Không làm gì được cô nên trút giận lên những đứa nhỏ ở cô nhi viện. Không những thế cô ta còn muốn bắt Thuỷ Du phải quỳ xuống xin lỗi và năn nỉ mình.
48 - Là Vũ Tiên, cô ta là người đứng sau mọi chuyện.
Nhìn khuôn mặt thất thần, mơ hồ của cô, Ashton phải đến lay người cô:
- Thuỷ Du, Thuỷ Du
- Hả?
Thuy Du giật mình trả lời.
49 Thuỷ Du gần như đứng chết lặng khi anh ta quay lại. Cổ họng cô cứng đờ, muốn nói cũng không được. Cô đứng nhìn anh không một lần chớp mắt. Cảm giác bây giờ của cô rất tồi tệ.
50 Thuỷ Du giật mình tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ rồi cuống cuồng chuẩn bị vì sợ trễ giờ làm nhưng Thuỷ Du mới sực nhớ ra là cô đã quyết định không đi làm nữa.