1 - Boss, tài liệu anh yêu cầu tôi đã chuẩn bị xong. Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép về trước.
Ninh Tuyết vừa thu dọn đồ vừa lên tiếng. Cố Cảnh Phong đang chỉnh sửa văn kiện, không nhìn cô mà nói:
- Được rồi, cô có thể về trước.
2 Cố Cảnh Phong lại cuối đầu ngấu nghiến đôi môi mềm mại kia, bàn tay còn lại từ từ tiến vào trong váy cô. Ninh Tuyết hoảng hốt, vỗ mạnh vào ngực anh:
- Này, anh điên à, đây là nơi công cộng đấy!
Cố Cảnh Phong sực tỉnh, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo cho cô.
3 Ninh Tuyết thấy anh im lặng liền tiếp tục lên tiếng:
- Nếu anh không đi, tôi ở trong này luôn.
- Được rồi. Tôi mua giúp em.
Cố Cảnh Phong hết cách đành thỏa hiệp.
4 Cuộc sống của Ninh Tuyết trở lại như trước đây. Chỉ có điều, Cố Cảnh Phong không còn trêu chọc cô nữa. Đột nhiên, trong lòng cô nổi lên một trận mất mát.
5 Cố Cảnh Phong không muốn ở nhà cô miễn phí, vì thế anh đề nghị cô giao cho anh toàn bộ những công việc trong nhà. Ninh Tuyết không từ chối, dẫu sao cô cũng khá mệt mỏi khi đã phải vừa làm quần quật bên ngoài để kiếm tiền vừa dọn dẹp nhà cửa.
6 Cố Cảnh Phong cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Ninh Tuyết. Lưỡi anh chen vào lưỡi cô, nhanh chóng hút đi hết những lí trí còn sót lại của Ninh Tuyết.
7 Cố Cảnh Phong nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình, khuôn mặt ửng đỏ vì rượu, anh phì cười, đưa tay vuốt tóc cô.
- Năm tôi 8 tuổi, mẹ tôi qua đời.
8 Cố Cảnh Phong nhíu mày: Sở Ly đang du học ở Mỹ, đột nhiên về nước làm gì?
Đầu dây bên kia lại truyền đến một trận hối thúc:
- Ây da, anh mau đi đón em đi mà!
- Hôm nay anh bận, anh sẽ bảo Cao Lãng đến đón em.
9 Cố Cảnh Phong càng lúc càng ôm chặt lấy cô, Ninh Tuyết giãy giụa, dùng tay đấm vào ngực anh, Cố Cảnh Phong vẫn cứng như thép giam cầm cô trong lòng mình.
10 Ninh Tuyết gật đầu. Cố Cảnh Phong mỉm cười, nắm tay cô đi về.
Hôm sau, Sở Ly lại đến. Vừa được Ninh Tuyết mở cửa cho, cô ta liền tự nhiên bước vào, ánh mắt liên tục tìm kiếm khắp nơi.
11 Cố Cảnh Phong nhận ra sự im lặng khác thường của Cao Lãng, anh nghiêm giọng hỏi:
- A Lãng, có phải cậu có chuyện gì giấu tôi không?
Ở phía bên kia, Cao Lãng đã bắt đầu do dự:
- Boss, tôi.
12 Cố Cảnh Phong bất ngờ, anh nhìn Ninh Tuyết với ánh mắt kinh ngạc:
- Em chắc chứ? Em không cần phải ép buộc bản thân, anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em.
13 - Được.
Cố Cảnh Phong mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô. Anh không hỏi cô lí do vì sao, nhưng anh biết, anh đã tạo được sự tin tưởng từ cô rồi.
. . .
14 Cuối cùng, Ninh Tuyết cũng bị Cố Cảnh Phong lăn qua lăn lại trên giường một trận, sau đó là nhà tắm. Cô chịu không nổi nữa liền đầu hàng:
- Em thua.
15 Cố phu nhân nhướng mày nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc:
- Cái con bé này, lại có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?
Sở Ly trầm mặc, không gian bỗng chốc trở nên im ắng.
16 - Tôi. . . chỉ là đồ chơi để anh đùa giỡn, có đúng không?
Ninh Tuyết bàng hoàng nhìn Cố Cảnh Phong, hai mắt lúc này đã ngấn đầy nước.
Tình cảm của anh đối với cô, có phải hay không cũng là một phần trong kế hoạch của anh?
Đáy lòng Cố Cảnh Phong chua xót, anh vươn tay muốn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn đang không ngừng run rẩy kia, nhưng lại bị cô hất ra.
17 Cố Cảnh Phong tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Anh theo thói quen quay sang ôm người con gái bên cạnh. Đột nhiên, Cố Cảnh Phong cảm thấy có điều gì đó không đúng.
18 Ninh Tuyết ngủ một mạch đến tối mới tỉnh. Kể từ khi biết mình mang thai, cô lại mê ngủ đến lạ kì. Có lẽ đây chỉ là triệu chứng của phụ nữ mang thai mà thôi.
19 - Cố Cảnh Phong, anh buông tôi ra!
Ninh Tuyết bị anh nắm chặt cổ tay có chút đau, không ngừng vùng vẫy. Cố Cảnh Phong vậy mà xem lời nói của cô như gió thoảng, bàn tay đang nắm lấy cô chẳng vơi đi chút sức lực nào cả.
20 Như lời hứa, hôm nay Bạch Mộ Đông lại đến tìm Ninh Tuyết. Anh mặc áo sơ mi trắng, ánh nắng của Mặt Trời cũng không thể lấn át nổi nụ cười rạng rỡ của anh.