1 Edit: Diệp TâmBeta: Diệp ThốNgười ta nói, bình thường nếu cùng bạn bè đi phỏng vấn , kết quả cuối cùng luôn là bằng hữu bị loại , mà bản thân lại thông qua.
2 Edit: TamiBeta: Diệp Tâm“Tôi còn tưởng rằng cô đã không nhận ra tôi. ” Tan tầm, trên đường xe cộ qua lại rất đông, ánh mắt nhìn đoàn xe chậm chạp không tiến, đem tầm mắt dời sang chỗ khác, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Thanh, trong giọng nói nghe không ra vui giận.
3 “… Tống, Tống Nghiễm?” Tuy rằng trong lòng cũng không quá để ý xưng hô, nhưng mà tới thời điểm này, đây là lần đầu tiên kêu tên anh, vẫn có chút lắp ba lắp bắp, đại khái là nam nhân này khí chất thực sự quá mức cường dại, làm cô không khỏi có chút nhút nhát, nhất là bây giờ anh đang khép mi mắt, nhìn không ra vẻ mặt vui buồn như thế nào.
4 Edit: TamiBeta: Diệp TâmCứ như vậy, Dung Thanh ban đầu vốn định đi ra ngoài ăn cơm, nhưng cuối cùng phải chiều theo anh đích thân vào bếp. Không biết vì sao, mãi cho đến khi thân ảnh cô khuất sau phòng bếp, khép cửa lại, Tống Nghiễm mới cảm thấy nhẹ nhàng, thở ra, anh bắt đầu bình tĩnh đánh giá ngôi nhà.
5 Edit + Beta: Diệp TâmDùng Trì không ở nhà, Dung Thanh dọn dẹp phòng hắn một chút để cho Tống Nghiễm ở. Phòng ấy chính là phòng nam điển hình, màu sắc đơn giản, nhẹ nhàng khoan khoái nhưng lại không lạnh lẽo cứng nhắc, ngược lại có một loại cảm giác được chăm chút tỉ mỉ cũng không giống như căn phòng của những người đàn ông khác.
6 Editor: TamiXưa nayTuy rằng người nào đó nói không sợ khổ, nhưng mà dung hoàn trả là đem trong nhà lời nói mai tìm thoát, để lại ở trên bàn trà phòng khách dễ thấy nhất.
7 Editor: TamiĐáp lại Dung Thanh là trầm mặc, thật trầm mặc. Dung Thanh có chút não, mi thanh tú cơ hồ véo ở cùng một chỗ, thân thể khỏe mạnh là chuyện có thể lấy ra vui đùa giận dỗi sao? Huống chi… Anh kết quả là kỳ quái ở cái gì? Anh không nói, cô lại làm sao có thể biết?“Cô thay tôi tiên dược đi.
8 Editor: Tami Thời điểm đi ra cửa chính Tống thị , trời đã bắt đầu ám xuống dưới, tối hôm nay Tống Nghiễm có xã giao, không có cách nào đưa cô về nhà thuận tiện đi theo ăn cơm, Dung Thanh đứng ở nhà ga giao thông công cộng chờ xe, xem đám người chật chội, không khỏi có chút hoảng hốt —— tuy rằng Tống Nghiễm ở cùng thời điểm cũng bởi vì kẹt xe mà khó có thể đi trước, nhưng ít ra so với bây giờ thoải mái hơn đi? Nhưng mà hoàn hảo… Cuối cùng là thứ sáu , kế tiếp hai ngày có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay công tác… Cảm thấy so ôn tập cuộc thi cuối kỳ sắp tới đều phải tới mệt, đại khái bản thân này là thật không thích hợp phân công tác đi.
9 Editor: Tami“Dung Thanh ở đâu?” Tống Nghiễm không biết kết quả bản thân tìm khí lực bao lớn mới khắc chế được xúc động muốn phá cửa, khớp xương ngón tay nắm di động trắng bệch, ngữ khí trầm thấp lạnh như băng đến cực điểm.
10 Editor: TamiThời điểm chủ nhật , Dung Trì bị bạn học kêu đi ra ngoài tụ hội , trước khi đi chơi Tống Nghiễm giống một ngày trước sáng sớm liền không mời tự đến, hung hăng trợn trừng mắt, như vậy quấn quít lấy Dung Thanh, liên miên lải nhải cường điệu vô số lần không cần đối anh được không cũng bị anh lừa không muốn cho bản thân chịu thiệt, Dung Thanh tính tình tốt nghe anh nói xong, một câu một câu ứng , mắt thấy cũng sắp bị muộn rồi , anh mới rột cuộc không tình nguyện ra cửa, làm cho Dung Thanh một trận bất đắc dĩ.
11 Editor: TamiCao trị phỏng là bản thân Dung Thanh làm , hiệu quả tốt lắm, vừa mới bôi một chút, cái loại cảm giác mát mẻ này liền đem cảm giác nóng rực ban đầu đè ép hơn phân nửa đi xuống, tuy rằng một mảnh sưng đỏ kia còn không có tiêu đi xuống, nhưng mà Dung Thanh cảm thấy tình huống kỳ thực cao bản thân thoạt nhìn cũng không có tệ như vậy, rụt lui chân, lúc này đây thật thành công theo trong tay Tống Nghiễm đoạt lại quyền khống chế đôi chân bản thân, xoay người đi chuẩn bị xuống giường, đầu gối lại bỗng chốc bị nam nhân đè lại, không thể động đậy.
12 Editor: TamiDung Thanh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm kế tiếp, phá lệ thức dậy sớm. Lúc Tống Nghiễm đến, cô đã sửa soạn xong, cháo ngao cũng đã ăn vừa đủ, Tống Nghiễm vừa vào cửa, đã nghe đến một mùi nồng nặc, anh nhìn hỗn hợp thuốc bắc chán ghét, cũng may đã quen hương vị này, cũng không quá mức khó chịu, ít nhất hương thơm của cháo thật là mê người.
13 Editor: TamiViệc ban ngày, Dung Thanh suy nghĩ thật lâu, rốt cục có quyết định. Ăn cơm xong, thừa dịp Tống Nghiễm ngồi ở trên sofa xem tạp chí nghỉ ngơi, ngồi xuống một bên sofa, do dự một lát, vẫn mở miệng.
14 Editor : TamiBeta-or: Linh MiêuDung Thanh cứng đờ, trong tầm mắt, tay cô đang ở để bên hông anh, những khớp xương trắng bệch, mất hết huyết sắc. Mặt cô kề sát ngực anh, cô cơ hồ có thể nghe thấy tim anh đang đập dồn dập và mạnh mẽ.
15 Editor: Linh Miêu“Khách sạn đối diện mới khai trương, trưa nay qua dùng thử không?”“Được, kêu Văn Tinh đi cùng đi. ”“Ừm. Một lát nữa sẽ nói cô ấy, à đúng rồi, lần này không phải mới tuyển hai trợ lý thư ký à, sao chưa từng thấy người kia xuống dưới ăn cơm bao giờ? Dù sao cũng là người thực tập với nhau, cũng nên giao lưu tình cảm chứ.
16 Editor: Linh Miêu“Thật xin lỗi ?” Tống Nghiễm đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, anh bây giờ mới biết thì ra khi tức giận đến cực điểm thì người ta cũng chỉ biết cười.
17 Editor : Linh MiêuDung Trì vẫn rất lo lắng, quyết định ở lại, dự định sáng hôm sau quay lại trường sớm. Sau đó Dung Thanh cũng không có gì bất thường, như cũ mang theo nhàn nhạt ý cười, im lặng đọc sách, chép phương thuốc, đèn bàn trong thư phòng luôn luôn sáng đến tận đêm khuya.
18 Lúc này, trên đường xe cũng không đông, Tống Nghiễm điều khiển xe với tốc độ nhanh nhất, lại càng thêm thông suốt, tốc độ hiện trên đồng hồ đã tăng đến một trăm bốn mươi, nhưng anh vẫn không có ý gì là muốn dừng lại.