1 “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ.
2 Có người ! Nam hài ngẩn ra, ngơ ngác chạy tới, xuyên thấu qua bụi cây, tò mò hướng bên trong nhìn. “A. . . . . . . ” Hắn không tự chủ phát ra thanh âm, nơi này thật đẹp a !Một hồ nước u nhã tĩnh mịch, trong suốt thấy đáy, bốn phía cành lá thấp thoáng.
3 Trên người cô gái thủy châu từ ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh, nam hài nhìn có chút hoa mắt, muốn lấy tay che kín ánh mắt, lại cảm thấy không nỡ ! Há miệng ra, rốt cục mở miệng nói : “Đại thẩm.
4 “Là nương ta a !” Nam hài khờ dại nói, “Cha nói mẹ là thế gian xinh đẹp nhất nữ nhân !”Nguyên lai là loài người a ! Mĩ nhân thở phào nhẹ nhõm. Xinh đẹp có giới hạn, xem nam hài lớn lên sẽ biết, nương hắn đẹp mắt cũng thế thôi ! Cha mẹ nói chuyện chắc bị nam hài nghe được, nàng tức giận nói : “Cha ngươi nói người nào xinh đẹp thì liền xinh đẹp à ? Thật là một ngốc tử !”“Dĩ nhiên !” Nam hài bỗng dưng ưỡn ngực, “Phụ thân là nam tử hán, là đại anh hùng !Lời của hắn nói không có sai !”“Nga !” Mĩ nhân không cho là đúng bĩu môi, cũng không duy trì dáng vẻ yểu điệu thục nữ, rất tùy ý hướng đất ngồi xuống, “Ngươi biết cái gì là nam tử hán ?”“Dĩ nhiên là biết ! Mẹ nói giống như phụ thân dũng cảm chính là nam tử hán ! Trưởng thành, ta cũng muốn giống như phụ thân như vậy đi đầu quân đánh giặc ! Đi làm đại anh hùng !” Thằng bé nói xong dõng dạc, hai quả đấm nho nhỏ nắm chặt, mĩ nhân càng thấy hắn chất phác khả ái.
5 “Liền kêu mẹ a !”“Không phải, là ta hỏi tên nàng !”“Chính là gọi mẹ a !”Mĩ nhân kích động nháy mắt, hít sâu một hơi, “Vậy cha ngươi gọi mẹ ngươi là gì ?”“Gọi mẹ nó, Đại Dũng mẹ nó !” Đại Dũng suy nghĩ một chút thành thực đáp.
6 Bên hồ tất thảy khôi phục lại bình lặng, chỉ có cái kia nho nhỏ mộc tiễn rớt lại, chứng minh nơi này có một bé trai ngây ngô đã từng xuất hiện. . . . .
7 “Cha nói hắn cùng mẹ rất tốt, chỉ cần ta ra nhập quân đội, đền đáp triều đình. . . ”“Ha ha ! Thật là tiểu tử khờ ! Khờ như cha ngươi năm đó. . . . . .
8 Nàng thế nhưng không có đi hài, phải biết rằng, một cô gái bị người khác thấy được chỗ như vậy, trừ phi phải gả cho người nọ ! Trần Đại Dũng sợ run hồi lâu, cảm thấy với cô gái này có cảm giác như từng quen biết, lại bởi vì khoảng cách hơi xa, không thấy rõ mặt nàng.
9 Hắn đau đến rên lên một tiếng, ánh mắt nhìn cô gái vừa mới ở trên cành cây. Kì quái, hắn không có đứng dưới tàng cây a, nàng là như thế nào ngã vào trong ngực hắn ? Bay tới mới có thể !Cô gái ngữ điệu có ý cười, “Ngốc tử, nghĩ gì thế !”“A !” Trần Đại Dũng mâu quang chuyển tới người cô gái, “Ngươi.
10 Trần Đại Dũng thân thể mặc dù không nhúc nhích được, miệng vẫn có thể nói, “Ngươi, ngươi điểm huyệt !” Ấnh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, hắn nhớ phụ thân nói qua, trong chốn giang hồ có một loại võ công lợi hại, chỉ cần dùng một ngón tay, thân thể liền không nhúc nhích được.
11 “. . . . . . . . . . ” Chấp nhận đi ! Hắn. . . . . . . . . . . . còn không muốn cùng nàng kết hôn !“Ngươi không nói lời nào chính là đồng ý ! Như vậy bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là nam nhân của ta.
12 “. . . . . . . . . . . . ” Hắn trợn mắt há mồm, dở khóc dở cười ! Hắn lúc nào thì đáp ứng cưới nàng a ! “Cái đó. . . . . . . . không thể trước trận liền lấy vợ ! Sẽ bị chém đầu !”“Thư Nhan bất kể có danh phận gì, chỉ cần ở bên cạnh ngươi là được !”Hắn cứng lưỡi há hốc mồm, “Kia.
13 “A. . . . . . . . . . ” Thư Nhan nháy mắt hạ ánh mắt, tiếp lại nháy mắt hạ ánh mắt, hắn liền gật đầu đồng ý dễ dàng như vậy ? Nàng còn chưa có chơi đủ đây, thật là !Thư Nhan rung rung lông mi trên dính nước mắt trong suốt, chớp mắt không nói ra được yêu mị mê hoặc người, dù gì Trần Đại Dũng cũng là đầu gỗ, nửa điểm phong tình cũng không hiểu, nhiều lắm là nói chuyện khẩu khí nhẹ nhàng một chút, “Ngươi nếu là người của Trần gia, sau này phải nghe ta nói, không cho phép nói khóc liền khóc.
14 Miệng nàng có thể nói, hiện tại người nói không ngừng là ngươi a ! Nằm ở trên lưng, nàng che miệng đánh ngáp. “. . . . . . . . . Nếu là bị ta biết, nhẩt định đối với ngươi không khách khí ! Còn ngươi hành động phải sửa đổi một chút ! Quá mức phóng đãng.
15 “Yêu. . . . . . . . . . . Yêu quái ! Ngươi. . . . . . . . . . Ăn thịt người !” Trần Đại Dũng bỗng dưng giơ lên đại đao hướng bóng đen vọt tới. “Nha nha.
16 “Ngốc tử, ngươi tránh cái gì ? Không thấy ta giải độc cho ngươi sao ?”“Giải. . . . . . . . . . độc ?”“Ngươi bị đầu ngón tay của hắn xoẹt qua ! Chương tử tinh kia, toàn thân đều là độc ! Ta nếu không giải độc cho ngươi, mạng nhỏ của ngươi nửa khắc cũng không bảo toàn được !”“Hắn, hắn là.
17 Mụ la sát ! Thư Nhan nhíu mày, nàng nàng. . . . . . . . . . chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa ! Nữ tử loài người ngay cả một phần mười xinh đẹp cũng không bằng nàng ! Hết lần này tới lần khác ngốc tử này mắt bị đui, không nhìn ra vẻ đẹp của nàng thì thôi, còn.
18 “Đi, đi đằng sau ta, ngươi này ngốc tử nếu tự mình đi, vĩnh viễn chạy không thoát khu rừng này !”Đi ước chừng một nén nhang, “Đến !” Thư Nhan tuyên bố, chỉ vào thanh tuyền cách đó không xa nói với hắn : “Ngươi vào suối tắm một cái ! Đừng để toàn thân mùi hôi thối !” Dứt lời, liền đi vào sơn động đen như mực phía trước.
19 “A. . . . . . . . . ” Thư Nhan ngẩn ra, rốt cục buông tay, đôi mắt ngơ ngác thẳng tắp nhìn về phía Trần Đại Dũng, ánh mắt nháy nháy, cuối cùng, lại ha ha cười to, cười đến ngả nghiêng, không thể dìm xuống.
20 “Này. . . . . . . . Ta. . . . . . . . . . . . ” Trần Đại Dũng đầu vuông nhìn chung quanh, không có, cái đó mụ la sát cứ như vậy biến mất ! Còn nhớ rõ ngày đó, nàng đá hắn vào trong nước, hắn còn tưởng rằng chết chắc, ai ngờ, nàng lại quyết định cùng hắn rút quân về doanh ! Lúc tới trại lính, hắn vẫn lo lắng nên như thế nào đẩy nàng đi, ai ngờ trong nháy mắt thời gian, chính là không thấy bóng dáng nàng đâu.