81 Hồ ly đỏ đang cuộn đuôi lại, ngồi tại chỗ lạnh run vẫn không nhúc nhích, hai mắt sợ sệt quan sát mọi người. Bộ dạng của nó rất giống với nguyên hình của Thư Nhan! Trần Đại Dũng lập tức động lòng trắc ẩn, hỏi người bên cạnh : "Nó làm sao vậy? Vì sao lại bất động?""Thiếu gia! Người nhìn kỹ dưới chân nó, đó là phù chú! Nó đạp lên phù chú nên không nhúc nhích được nữa!”Trần Đại Dũng cúi đầu thấy, không thể như vậy, "Ở đâu có phù chú này?""Thiếu gia! Là Trần bá! Vừa rồi ông ấy đến đạo quán xin một ít phù chú cùng với pháp khí đem về, ai ngờ vừa mới dán phù chú này lên, thì hồ ly tinh này đã đụng vào rồi!”Trần Đại Dũng ngồi xổm xuống, nếu nó không phải Thư Nhan, nó là hồ ly tinh khác, bằng không cũng sẽ không bị phù chú vây khốn ! Bỗng dưng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn nhẹ nhàng ôm lấy hỏa hồ, nhỏ giọng nói bên tai hỏa hồ: "Không sợ! Không sợ! Ngươi không phải Thư Nhan, ta cũng sẽ thả ngươi đi !""Thiếu gia! Cẩn thận! Hồ ly tinh hại người! Mau buông tay!" A Phú thét lên, hạ nhân khác lập tức “Soạt”, trốn thật xa! Trong nháy mắt bốn phía Trần Đại Dũng trở nên trống trải.
82 Trong phòng, khuôn mặt Trần Đại Dũng lo lắng, hai tròng mắt đỏ ngầu, hai cánh tay ôm tiểu hồ li bộ dạng rất quen thuộc này, ban đầu muốn giúp nàng tránh Thiên kiếp, có phải Trần Đại Dũng cũng dùng thân mình bảo vệ nàng như bộ dạng lúc này? Làm việc nghĩa không được chùn bước, ý nghĩ tình hình cấp thiết! Tên ngốc này! Sao có thể ngốc như vậy chứ!Thứ ôm trong ngực kia cũng không phải là nàng! Đi vào bên trong phủ, đứng ở trước mặt Trần Đại Dũng, "Đại Dũng!" Không để ý nàng!Nàng lại gọi một tiếng: "Đại Dũng! Ta ở đây!""A!" Trần Đại Dũng ngẩng đầu, "Thư.
83 "Thư. . . . . . " Trần Đại Dũng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Đã muộn rồi, ngày mai ta còn…”"Không cần thành thân nữa !" Thư Nhan khẽ cười tuyên bố, "Hôn sự bị hủy bỏ ! Tiểu thư Lý gia sẽ tiến cung!""Ngươi.
84 Nàng ngáp một cái thật dài, vốn định ngủ thêm một chút nữa, lại nhìn canh giờ, quên đi! Một lúc sau, hạ nhân Trần phủ sẽ vào dọn phòng, đành phải đứng dậy mặc y phục, quay về chỗ của nàng !Đến buổi tối, Thư Nhan lại xuất hiện ở Trần phủ lần nữa, nhưng tên ngốc kia vẫn chưa trở về.
85 Quán rượu này, vốn do một quả phụ mở, tiểu nhị là đứa con trai duy nhất của quả phụ! Nay đã đến đêm khuya, hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, dù trong quán chỉ còn lại kẻ nát rượu này cũng phải tiễn bước!Nếu đây là đàn ông nông thôn bình thường, hai mẹ con đã sớm dùng cách ứng phó với những kẻ nát rượu, kéo tay ném xuống đất rồi ! Nhưng thấy Trần Đại Dũng một thân hoa phục, mà chất liệu thượng thừa, xác nhận thật sự là công tử đại quý, bởi vậy mới không dám lỗ mãng như vậy.
86 "Ta là nam nhân, gặp chuyện vui, tự nhiên muốn uống rượu ăn mừng rồi ! Ngươi dựa vào cái gì không cho ta uống rượu!""Vui mừng! Hừ! Thật đúng là uống say đến trắng đen cũng không rõ!""Đúng là ta vui mừng, ta có thê tử , ta thành công ! Vậy mà thành công.
87 Ừ, đúng vậy!""Tốt lắm! Bắt đầu từ bây giờ, chàng đi đường Dương Quan, ta qua cầu Độc Mộc, chàng không còn là nam nhân của ta, ta cũng không còn là thê tử của chàng!"Trần Đại Dũng vội la lên: "Nàng, nàng lại nuốt lời! Mới hôm qua muốn làm thê tử của ta!”Thư Nhan nghiêm mặt, xoay người, cho dù Trần Đại Dũng nói gì nữa cũng không đáp lại.
88 Ai! Sao nàng lại thích nam nhân thật thà đơn giản vậy chứ! Một chút tình thú cũng đều không hiểu! Lại càng không nói ra lời ngon tiếng ngọt để cho nữ nhân vui mừng! Cũng là vẻ ngốc nghếch này làm nàng bật cười! Chẳng lẽ do kiếp trước thiếu nợ hắn?Trong giấc mộng, Trần Đại Dũng chợt nhỏ giọng nói mớ một câu, Thư Nhan cúi người nghe, thì ra trong miệng hắn gọi ——"Thê…thê tử! Ta bảo vệ nàng!""Đồ ngốc!" Thư Nhan mỉm cười, nhẹ giọng nói, "Đồ ngốc! Chờ chàng tỉnh lại, lát nữa sẽ tính sổ với chàng!""Chàng xác định là ở chỗ này?" Thư Nhan không rõ hỏi lại, nhìn bảng hiệu treo trên cửa, "Khách điếm Long Tường", người này lại sống ở nơi náo nhiệt đông người qua lại!"Là nơi này! Trên túi gấm viết là khách điếm Long Tường, Lâm đại ca sẽ không lừa ta!" Nhiều lần bị Thư Nhan nghi ngờ, Trần Đại Dũng rất không vui, cũng giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn theo phía sau Thư Nhan đi vào khách điếm.
89 Đi vào phòng, Lâm Quyện tự mình rót hai ly trà, đưa cho hai người, mới ngồi xuống, nói: "Tại hạ Lâm Quyện, vì lớn hơn Đại Dũng mấy tuổi, liền tự xưng một tiếng đại ca!"Thư Nhan ngồi đối diện Lâm Quyện, nghe vậy, khẽ mỉm cười, "Thì ra là đạo sĩ Du Phương! Ta còn tưởng là người nào!""Quả nhiên đệ muội tinh mắt! Liếc mắt một cái đã nhận ra !" Lâm Quyện rót cho mình một ly trà, khẽ nhấp một ngụm, cười trả lời.
90 "Lâm đại ca. . . . . . " Vẻ mặt Trần Đại Dũng thẹn thùng, không nghĩ tới lời mình nói lúc ấy bị Lâm đại ca kể lại, hơn nữa còn nói cho Thư Nhan nghe. Lâm Quyện hơi lắc đầu, tiếp tục nói với Thư Nhan: "Ta hỏi vì sao hắn không muốn, Đại Dũng lại đỏ mặt không dám hé răng, ta hỏi nửa ngày, mới hiểu ra, kiếp này hắn chỉ muốn thú yêu hồ kia làm thê tử!" Dứt lời, liền phá lên cười ha ha.
91 Sau khi Thư Nhan nói xong, quay đầu nhìn Lâm Quyện, ý bảo hắn nói tiếp. "Ta biết suy nghĩ trong lòng Thư cô nương, nếu ta nói giúp hai người cũng không có ý gì khác, tất nhiên ngươi không tin, nhưng.
92 "Được!" Thư Nhan tự nhiên biết hắn nói phụ mẫu thân sinh của Trần Đại Dũng ở nông thôn, "Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống chi ta đây xinh đẹp như tiên! Đương nhiên càng muốn đi bái kiến !"Trần Đại Dũng nhếch miệng cười, "Cha mẹ nhìn thấy nàng, chắc chắn sẽ rất vui mừng ! Nhưng mà ngàn vạn lần nàng đừng nói cho họ biết nàng là yêu hồ đó!"Thư Nhan giận dữ nói : "Thì ra mấy ngày nay rầu rĩ vì chuyện này! Sao thế! Sợ ta dọa sợ cha mẹ chàng sao! Hừ! Ta càng muốn giấu đầu lòi đuôi dọa bọn họ!" Dứt lời, lộ ra cái đuôi lông đỏ như lửa vẫy trên người Trần Đại Dũng.
93 Trần Đại Dũng nói: "Ta hiểu rõ! Nhưng ta chỉ muốn nói những lời trong lòng ta cho nàng nghe! Ta muốn chỉ cần hiện tại nàng thích ta, ta thích nàng! Như vậy là được rồi!"Trong lòng Thư Nhan rung động, mỉm cười, nghiêng người hôn lên môi dày của hắn, "Đồ ngốc!" Tên ngốc này lại có suy nghĩ giống nàng.
94 Thư Nhan hết kiên nhẫn nhăn mặt nhíu mày, "Ý trời đã như vậy! Không ai thay đổi được!”"Ta không tin!" Trần Đại Dũng chợt hét lớn, "Ta không tin ông trời nhẫn tâm như vậy, làm cho thôn trấn xinh đẹp thế này bị lũ lụt! Ta không tin ông trời thấy chết mà không cứu! Cho dù ông trời không cứu, ta cũng phải cứu!""Đứng lại, chàng trở về cho ta!" Thư Nhan giữ chặt hắn, "Đồ ngốc, chàng kích động làm gì chứ! Ta nói rồi, đây là ý trời, nếu chàng nói ra ngoài, đó là tiết lộ Thiên Cơ! Sẽ bị trừng phạt !"Ai, thật là! Mới vừa tốt đẹp, tình cảm dịu dàng ngọt ngào, hiếm khi tên ngốc này nói vài lời ngon tiếng ngọt! Bây giờ lại trái ngược ! Lại làm chuyện ngu ngốc ! Cũng trách nàng, nhanh mồm nhanh miệng, nếu không nói, cũng không có chuyện này !"Ta không tin cứu người còn bị trừng phạt!" Dứt lời đẩy Thư Nhan, đẩy cửa đi ra ngoài.