1 Edit: ToToRo
Beta: Quảng Hằng
“Soạt! Soạt!” tiếng chơi bài mạt chược lại vang lên khiến cho Lâm An Nhàn ngủ không yên.
Trở mình nhắm mắt cố gắng tiếp tục ngủ nhưng tiếng cười nói, tranh cãi ầm ĩ vẫn cứ vang lên, lần này thì cô đã không thể ngủ được nữa, từ trên giường ngồi dậy cô ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
2 Lâm An Nhàn nghe có người gọi tên mình vội quay lại nhìn, nhưng vì ánh đèn xung quanh quá mờ nên cô híp mắt nhìn một hồi lâu cũng không nhận ra được đó là ai.
3 “Vâng con biết rồi, mẹ. Chờ sau khi mẹ hẹn xong ngày, con sẽ chuẩn bị, ngày mốt con phải trực đêm, chờ lúc được nghỉ con sẽ dọn dẹp nhà cửa gọn gàng lại.
4 Năm giờ sáng Lâm An Nhàn đã rời giường bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cần dùng để nấu ăn, đang tính cho đồ ăn vào nồi nấu thì nghe mẹ chồng gọi mình mang dép lê đến, liền lau tay chạy ra nhà ngoài.
5 Lâm An Nhàn đương nhiên cũng khiếp sợ Quý Văn Nghiêu giàu có đến mức nào, nhưng lại cảm thấy biểu hiện của người này có chút quá, không cần thiết ở trước mặt bọn họ đem tài sản của mình nóithẳng ra như vậy, tính cách của người này thật kì.
6 Anh ta tại sao lại ở trong nhà mình? Nhìn lại quà biếu trên bàn, Lâm An Nhàn đã hiểu được , Quý Văn Nghêu đúng là có nói sẽ đem quà biếu đến , nhưng hành động thật nhanh, ngày hôm qua mới nói xong hôm nay đã đưa đến!
Vì thế cô có chút không tự nhiên nói:“Vâng, tôi đã về.
7 Vương Thu Dung nhận được điện thoại của em gái mình cũng đồng ý ngay không từ chối, còn nói: “Minh Hạo đã đi công tác, chờ nó trở lại rồi hãy tính. ”
“Ừm, biết rồi, em nói này, thằng bé Văn Nghêu này đúng là người biết giữ chữ tín thật, lần trước em chỉ nói lướt qua thôi, vậy mà nó cũng nhớ, nghe nói nó còn mang quà đến tặng nhà chị nữa đúng không?”
“thì đó, toàn bộ đều là đồ tốt, bình thường chúng tôi nào dám bỏ tiền mua chứ!”
“Bấy nhiêu đó thì tính gì, Văn Nghêu còn bảo Dương Quân mang về cho em và lão Dương quà tặng trị giá trên vạn khối nữa kìa!” Giọng điệu của Vương Thu Tĩnh rất đắc ý.
8 Lâm An Nhàn giúp em trai xong thì chạy ngay qua bên này, bước vào phòng tiệc liền thấy mọi người đã có mặt đông đủ nên có chút luống cuống, đứng ở cửa cũng không biết nói gì.
9 Quý Văn Nghêu vừa nghe Lâm An Nhàn gọi tên trong lòng có chút giật mình, lại nhìn biểu cảm trên mặt hắn, đây là lần đầu tiên từ sau khi hai người gặp nhau Lâm An Nhàn đối mình lộ ra khuôn mặt tươi cười, bất quá hắn cảm thấy hơi giả, vì thế chỉ nói:“chị dâu vất vả rồi.
10 Sau khi ra ngoài, Quý Văn Nghêu cũng không còn tâm tư ăn uống nữa, ngồi lại nói chuyện một vài câu rồi tạm biệt đi xuống lầu.
Hắn không gọi tài xế riêng tới đón mà tự mình bắt xe về.
11 Lâm An Nhàn do dự một lúc thật lâu mới nói:
“Mẹ, con có nhiều lắm cũng khoảng một vạn thôi. ”
Dương Quế Trân nhìn con gái hỏi:
“Sao lại không có? Vợ chồng con ăn chung với cha mẹ chồng, tiền điện nước con không trả, tiền lương lại không ít, Phó Minh Hạo dù sao cũng làm ở xí nghiệp, con cơ bản cũng không thích sắm sửa này nọ, vậy tiền đã đi đâu?”
Lâm An Nhàn nói không nên lời.
12 Quý Văn Nghêu nhìn vẻ mặt thanh thản như trút được gánh nặng của Lâm An Nhàn, cảm thấy như có tảng đá đè nặng trên ngực, làm mình không thở nổi. Lý do để hắn giao tranh, phấn đấu bấy lâu, bỗng chốc không tồn tại, vụt tan như bọt biển.
13 Dương Quân cảm thấy Quý Văn Nghêu hứng thú, liền đem chuyện tình tối qua nói một lần từ đầu chí cuối, cuối cùng thở dài:“Nhà dì Hai chỉ đưa một vạn tiền biếu, em và mẹ tuy giật mình nhưng ngẫm lại khẳng định có lẽ lúc ấy anh chị đã đăng ký, nên dì Hai không chịu bỏ tiền ra.
14 Vương Thu Dung đem này nọ đặt ở cửa, cười nói: “Văn Nghêu, hôm nay dì mua rất nhiều đồ ăn, cháu cần phải hảo hảo. . . . . . ” Nói chưa hoàn câu, nhấc đầu lên không thấy bóng dáng Quý Văn Nghêu đâu, liền ngây ngẩn cả người.
15 Cũng những lời nói đó, nhưng khi qua tai Phó Lệ Na lại nghe ra hàm ý hoàn toàn khác. . . . .
Khẳng định là nói “mát” (chửi khéo ^3^), Quý Văn Nghêu còn chưa hết tức giận đây mà, lập tức cười làm lành: “Văn Nghêu, cậu nói vậy làm chúng tôi xấu hổ vô cùng.
16 Nhìn bốn vẻ mặt "ăn tươi nuốt sống", Lâm An Nhàn không dám nghĩ đến hậu quả nếu Quý Văn Nghêu bỏ đi. Lâm An Nhàn chỉ có thể quyết tâm, nếu có gì bất trắc sẽ đem tình hình thực tế nói ra.
17 Cổ tay truyền tới cảm giác đau đớn, Phó Minh Hạo theo bản năng giãy dụa dùng sức cố gắng thoát khỏi trói buộc.
Nhìn mặt Phó Minh Hạo ngày càng thống khổ, Quý Văn Nghêu tự vấn mình đang làm cái gì? Vợ chồng người ta thân thiết là chuyện bình thường, liên quan gì mà mình tức giận chứ! Ấu trĩ sao….
18 Lâm An Nhàn nghĩ Quý Văn Nghêu rơi rớt hoa đào không ít a, đương nhiên là trừ mình ra. Dương Quân vừa tố khổ xong, Quý Văn Nghêu bên này lại vương vấn bụi hoa, ý tứ của hắn là muốn chia tay Dương Quân sao? Mà sao ai cũng nói với mình, chuyện giữa bọn họ liên quan gì mình?
Đợi lâu không thấy Lâm An Nhàn "động đậy", Quý Văn Nghêu mất kiên nhẫn: “Tôi đang nói chuyện, cô sao lại không nghe?”
Lâm An Nhàn hỏi: "Vậy anh có tính toán gì, tôi không muốn tham gia vào chuyện của hai người.
19 Editor: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Đến cửa tiểu khu, Lâm An Nhàn vội vàng xuống xe, ném quần áo Quý Văn Nghiêu vừa mua vào tủ quần áo, hoàn toàn không nghĩ sẽ mặc.
20 Sau tối hôm đó, Lâm An Nhàn tránh Quý Văn Nghiêu như tránh tà, chỉ cần Quý Văn Nghiêu đến nhà họ Phó, cô đều tìm cớ nói mình mệt mỏi hoặc trong người khó chịu, thà nhịn đói nhốt mình trong phòng còn hơn gặp mặt người đàn ông đáng ghét kia.