21 Nghe như sét đánh ngang tai, Lâm An Nhàn say sẫm mặt mày, theo bản năng liền hỏi: “Lần trước, không phải mẹ nói sẽ không mượn tiền con nữa sao?”
Dương Quế Trân lập tức mất hứng: “Lần trước là tiền Phó gia thiếu nhà ta, đâu phải tiền của con, hơn nữa mẹ chỉ hỏi mượn, chẳng lẽ mẹ lừa con!”
“Nó cần bao nhiêu?”
“Khoảng mười vạn.
22 Lâm An Nhàn chạy thẳng về nhà, phần thì muốn dùng lời nói cho anh ta chán ghét mình, nhưng cũng vừa sợ không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì, có cơ hội nhất định phải nhắc nhở Phó Minh Hạo chú ý một chút.
23 “Đã nói không cần tiền của hắn. Quý Văn Nghêu với chúng ta là bà con thân thích sao, đồ đắt tiền như vậy anh cũng tùy tiện nhận, không cảm thấy kỳ quái sao?” Lâm An Nhàn bóng gió muốn gợi cho Phó Minh Hạo nghĩ sâu xa hơn.
24 Dương Quânnhư bị sét đánh ngang tai, ngẩn người không biết Quý Văn Nghêu nói gì, sửng sốt nửa ngày mới hỏi: “Anh vừa nói … muốn chia tay sao?”
Quý Văn Nghêu nhìn Dương Quân thất thần, trong lòng thở dài nhưng vẫn bảo trì bình thản: “Đúng!”
“Em làm gì sai sao, em có thể sửa, anh không thể phủ định tất cả như vậy.
25 Trong điện thoại Phó Minh Hạo nói có chút quanh co: “Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này, không phải em bảo không cần sao?”
“Em đã bảo không cần, nhưng anh đã làm theo ý em chưa, tiền kia anh đã trả chưa?” Lâm An Nhàn hỏi.
26 Lâm An Nhàn cảm thấy có dị vật cương cứng, nóng hổi đang lăm le xâm nhập cấm cung, từng giọt nước mắt vô vọng chảy xuống, bất lực buông xuôi trước sự đè ép gắt gao của Quý Văn Nghêu.
27 Từ đêm đó đến nay đã hơn một tháng, Quý Văn Nghêu chỉ ngẫu nhiên điện thoại, tùy tâm trạng Lâm An Nhàn sẽ tiếp nhưng đều không đồng ý cho hắn đến Phó gia.
28 Phó Lệ Na chớp chớp mắt không hiểu vì sao Quý Văn Nghiêu lại nắm lấy tay Lâm An Nhàn.
Quý Văn Nghiêu thong dong buông tay Lâm An Nhàn ra, mỉm cười: “Chị hai, có chuyện gì sao?”
“Hả? À … Đúng rồi, tôi pha trà mật ong cho cậu, cậu … cậu đỡ chút nào chưa?” Phó Lệ Na lóng ngóng nói.
29 Lâm An Nhàn nhìn ánh mắt ôn nhu lại như lang như hổ của Quý Văn Nghiêu lập tức hơi sợ, đương nhiên, Lâm An Nhàn cũng biết Quý Văn Nghiêu cưỡng chế đưa mình đến nơi đây không chỉ đơn giản là để ôm ôm ấp ấp, âu yếm liếc mắt đưa tình, bồi dưỡng tình cảm.
30 Phó Lệ Na đi theo Quý Văn Nghiêu xem xe, cô ta làm sao biết cái gì tốt cái gì không chứ, mới nhìn chiếc xe mới tinh đã cao hứng như thấy cả núi vàng lấp lánh trước mắt, nghe Quý Văn Nghiêu nói gì cũng gật gù như gà mổ thóc.
31 Hiệu suất làm việc của Quý Văn Nghiêu thật tốt, chỉ mới mấy ngày đãcho người đem hợp đồng đến chỗ Phó Lệ Na. Phó Lệ Na vừa lật xemmột tờ lập tức không xem nổi nữa, trực tiếp hỏi người Quý Văn Nghiêu phái tới: " Tiền thuê viết ở đâu?”
Nhân viên lễ phép lật bốn năm trang phía sau, chỉ cho Phó Lệ Na: “Viết ở đây, mỗi tháng một vạn, thanh toán nửa năm một lần.
32 Đối mặt với câu hỏi của Phó Lệ Na, Quý Văn Nghêu hời hợt trả lời: “Gặp trên đường, thuận tiện đưa chị ấy về, chị đi đâu ghé qua à?”
“Chị tới lâu rồi, gặp hàng xóm hàn huyên một lát.
33 Quý Văn Nghêu bất động thanh sắc hỏi Phó Lệ Na đang đứng dậy định đi: “Chị đã nhìn thấy cái gì?”
Không nghĩ Quý Văn Nghêu lại có hứng thú với loại đề tài này, Phó Lệ Na dừng lại động tác, hữu vấn tất đáp (@@ “có hỏi mới đáp”, mình thấy để như vậy hay hơn nhưng sợ có bạn không hiểu): “Làn nào tan ca đêm, chị cũng thấy một người đàn ông thường xuyên đưa An Nhàn trở về, hoài nghi nhưng đáng tiếc lại không có chứng cớ.
34 Nghe Lâm An Nhàn hỏi, Quý Văn Nghêu cười hỏi lại: “Không phải em nói quần bị bẩn sao, mau cởi ra, anh giúp em tìm áo ngủ mặc vào. ”
“Không cần gấp như vậy, để đó tôi tắm xong sẽ thay.
35 Toàn thân Lâm An Nhàn như mới từ trong nước đi ra, ướt đẫm mồ hôi, mơ mơ màng màng nhìn biểu tình vặn vẹo của Quý Văn Nghêu, kháng cự không được, lung tung gật đầu.
36 Dương Quân cười lạnh: “Sao không phủ nhận? Chị dâu, tôi thật không nghĩ chị có gan làm loại chuyện này, chị không thấy có lỗi với anh họ, có lỗi với tôi sao? Tôi tin tưởng chị như thế, kể hết thống khổ của tôi cho chị nghe, kết quả chị hồi báo tôi thế này!”
Lâm An Nhàn cúi đầu, ngập ngừng nói: “Thực xin lỗi, tôi cũng không muốn.
37 Mặc dù cô đã thẳng thắn cự tuyệt Quý Văn Nghiêu, nhưng Lâm An Nhàn vẫn thấy bất an. Nếu Dương Quân đã biết quan hệ giữa cô và Quý Văn Nghiêu, khó có thể đảm bảo ngày nào đó Dương Quân sẽkhông đem chuyện này nói ra, vẫn nên tìm cách nhanh chóng giải quyết mọi chuyện êm xuôi!
Sau đó cô chờ Phó Minh Hạo về đem tiền trả lại cho Quý Văn Nghiêu, sẽ tận lực thuyết phục Minh Hạo hạn chế tiếp xúc với Quý Văn Nghiêu.
38 Quý Văn Nghêu nhìn ảnh chụp trong tay, quyết định điện thoại cho Lâm An Nhàn.
“Em cùng người tên Tôn Bằng kia rốt cuộc có quan hệ gì?” Lâm An Nhàn vừa tiếp điện thoại, Quý Văn Nghêu đã trực tiếp hỏi.
39 Lâm An Nhàn cực kỳ bình tĩnh nhìn hai người đối diện, có lẽ vì bản thân đã làm chuyện có lỗi với Phó Minh Hạo, nên tư cách nổi giận cũng chẳng còn.
Nhìn từ xa, có vẻ Phó Minh Hạo cực lực giẫy thoát khỏi sự đeo bám của cô gái kia, không biết hai người nói gì, cuối cùng Phó Minh Hạo vô lực cúi đầu đứng im mặc cô ta ôm chặt thắt lưng, kiễng chân hôn lên mặt hắn.
40 Lâm An Nhàn không tin nhìn Phó Minh Hạo, chẳng lẽ ngay cả điều này hắn đều nói?
Phó Minh Hạo kích động: “Khúc Duyệt, cô nói chuyện không có lương tâm, những gì tôi đáp ứng với cô tôi đều đã thực hiện, đều là cô mặt dày cố chập dây dưa!”
“Anh cho tôi cái gì? Một danh sách tiểu siêu thị, tổng cộng chưa đến 2000 phần trăm cổ phần, anh là nam nhân? Hừ, không bản sự còn muốn mèo mỡ, bố thí sao!” Khúc Duyệt khinh bỉ nói.