1 Trong rừng trúc bạt ngàn, những tia nắng vàng óng chiếu xuống một dáng người cao ngất, gió đêm nhẹ nhàng xuyên qua rừng trúc, trêu chọc vuốt ve lá trúc yêu kiều, phát ra tiếng vang sàn sạt, cành cây tinh tế nhẹ nhàng vỗ vào thanh trúc, cùng tiếng sàn sạt đan vào nhau tạo thành một bản hòa nhạc an lành, dễ nghe.
2 "Ám Nhất. " Âm thanh ôn hòa thật giống như vang lên sát bên tai, Ám Nhất cả kinh vội vàng thu hồi ánh mắt, ẩn vào trong bóng tối, cũng không dám lại đi dòm ngó người mà Tôn chủ vừa nhìn nữa.
3 Liễu Tấn Lợi ra khỏi cửa phủ, người đi đường mới vừa rồi còn ở ngoài cửa len lén nhìn quanh vào trong đều lập tức tản đi hết. Cau mày, Liễu Tấn Lợi nhịn không được phất ống tay áo một cái, trong nhà có một cái nha đầu ngu dại như vậy thật sự là rất mất mặt.
4 "A. . . . . . " Liễu Tấn Lợi và Hâm Dung cùng che miệng xoay người xông ra ngoài, trên đại điện chỉ còn lại cái người báo tin đang run lẩy bẩy cùng với người nô tỳ phục vụ bên cạnh bị hù cho ngu dại.
5 Trở lại trắc viện, Liễu Lan Yên trực tiếp ngã lên giường, thật không thích nơi huyên náo ồn ào như vậy, hò hét loạn lên làm phiền người khác. "Tiểu thư, tiểu thư.
6 Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chỉ vừa mới xuyên qua song cửa sổ lẻn vào trong phòng, rơi trên mặt đất, một bóng người mờ nhạt lập tức xuất hiện ở trong phòng, quỵ xuống đất: "Chủ tử.
7 "Tôn chủ, vị nữ tử kia không ngờ lại có vị trí đặc biệt trong lòng ngài như thế. " Bành Trăn cười ha hả trêu ghẹo, đi theo Tôn chủ gần một ngàn năm, nhưng chưa từng gặp qua Tôn chủ để ý ai đến như vậy.
8 "Không bằng để chúng ta trình diễn một khúc góp vui đi. " Một vị tiểu thư trong đó đề nghị. "Nếu nói về nhạc khí, thì có ai mà hơn được Tạ tiểu thư chứ?" Một vị tiểu thư khác lập tức tán dương.
9 Khen, khen thưởng?Dùng từ kinh ngạc đã không đủ để hình dung tâm trạng của mọi người trong đình nghỉ mát lúc này. Đường đường là biểu muội của Vương gia, lại luân lạc đến mức cần người khen thưởng.
10 Liễu Lan Yên mở to cặp mắt, không biết tại sao mọi người trong đình nghỉ mát đều không có ý tốt, sợ hãi đem tròng mắt rũ xuống, thấp giọng ngập ngừng: "Nhạc khí, nhạc khí.
11 Tất cả những công tử tiểu thư tham gia buổi tụ hội của Tạ Hân Tú , tất cả đều nhận được lời xin lỗi của nàng ta. Cho dù nàng ta là biểu muội của Vương gia, chuyện như vậy cũng là thất lễ, tạ lỗi là chuyện đương nhiên, nàng ta còn chưa ngu xuẩn đến mức ý vào thân phận của chính mình để lại cán chuôi cho người ngoài nắm.
12 Ngày hôm sau, Tần Tụ vẫn vì nhân thủ của vương phủ "không đủ" mà bị điều đi hỗ trợ, Liễu Lan Yên lại phải tự mình vác giỏ trúc lên núi. Hôm nay, cũng giống như bình thường, không có gì khác biệt, chỉ là, trên núi có thêm một người đang chờ.
13 "Lan Yên, cẩn thận một chút. " Dư Hân Dật đưa Liễu Lan Yên đến hẻm nhỏ gần Liễu phủ, cáo từ xong liền xoay người rời đi. Liễu Lan Yên vừa cầm giỏ trúc đầy củi đi vào cửa nhỏ, thì đột nhiên bị người nắm lấy bàn tay, trực tiếp kéo nàng trở về phòng.
14 "Tại sao, tại sao không cho ta vào chứ?" Tần Tụ bị hai tên gia đinh ngăn lại, nàng tức giận trợn trừng mắt nhìn Hoàn Thúy. Nàng làm sao có thể yên tâm để tiểu thư đến Vương Cung dự tiệc một mình chứ?"Tần Tụ, đây chính là lệnh của tiểu thư.
15 Hoàng hôn buông xuống, xe ngựa đã đến Vương Cung, trước cửa cung, xuống xe ngựa. Đi theo thị nữ vào địa phương hôm nay thiết yến, lần này an bài cũng không phải ở đại điện gì, mà là địa phương thoải mái trong Vương cung, phía trước nối liền cùng vườn hoa, còn có hồ nước đình nghỉ mát làm bạn, từng trận mùi hoa đánh úp lại, làm tinh thần người ta thoải mái.
16 Theo tiếng hô to kia, mọi người trong vườn đồng loạt đứng dậy, Liễu Lan Yên cũng quay đầu nhìn sang bên đó. Nam tử được yêu giới truyền bá là thần kỳ, rốt cuộc có bộ dáng như thế nào?Đêm lạnh như nước, người nam nhân trong truyền thuyết kia, đạp gió, thân mình nhẹ nhàng bay tới trong biển hoa.
17 Những lời này của Liễu Lan Yên còn khủng bố hơn thiên thạch từ trên trời rơi xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu mọi người đều nổ oanh một tiếng, giống như có một đạo sấm sét đánh xuống, nổ tung khiến ọi người đều đầu váng mắt hoa, mắt nổ đom đóm, trước mắt biến dần thành màu đen.
18 Tất cả mọi người, trên mặt đều bày ra bộ dáng ngu dại, trố mắt nhìn chằm chằm Yêu Thần và Liễu Lan Yên. Đại não như ngừng hoạt động, căn bản không có biện pháp tiêu hóa ý tứ trong câu nói vừa rồi của Yêu Thần.
19 Ngón tay hoàn mỹ như được điêu khắc từ Ngọc Thạch, giơ lên trong đêm tối, nổi bật dưới ánh nến, đầu ngón tay như được phủ một tầng ánh sáng trong suốt nhàn nhạt.
20 Dư Hân Dật thở dài một hơi, ngồi xuống, gãi gãi đầu của mình. Liễu Lan Yên và Yêu Thần rốt cuộc là đang diễn trò gì?Chẳng lẽ hai người đã từng quen biết nhau?Dư Hân Dật là trăm mối nghìn tơ vẫn không có cách giải, trong khi đang cúi đầu suy tư, thì đột nhiên cảm thấy quanh thân chợt lạnh, bản năng cảnh giác cho biết – đó là sát khí.