21 Yến hội tiến hành trong một cảnh hoan ca cười nói, nhìn khoảng không, Liễu Lan Yên đứng dậy, lặng yên không tiếng động rời đi, dù sao nàng cũng không phải trọng điểm của yến hội, tự nhiên cũng không có ai chú ý đến nàng.
22 Ngay tại thời điểm Dư Cận Thước muốn mở miệng, lại phát hiện trong mắt nữ tử Tinh Linh lộ ra một chút châm biếm, đã muốn xoay người rời đi. Châm biếm?Nàng nhìn hắn không vừa mắt sao?"Đứng lại!" Dư Cận Thước cáu kỉnh quát lớn.
23 Về tới Liễu phủ, Liêu Lan Yên cũng không trực tiếp đi đến phòng mình, mà là tránh đi thủ vệ của Liễu phủ, cố ý đi đến viện của Liễu Hâm Dung. Còn chưa tới gần khuê phòng của Liễu Hâm Dung, chợt nghe thấy tiếng chửi rủa hữu khí vô lực từ bên trong, cùng với nha hoàn đang bận rộn ra khỏi cửa.
24 Thủ vệ nhìn thấy ngọc bài tượng trưng cho thân phận của Đại Trưởng Lão, sao còn dám trì hoãn, hai tay nâng lấy phong thư mỏng manh, vội vã chạy vào. Lão gia của phủ đệ này, coi như là nhân vật số một số hai ở Vương Thành, tuy rằng không có chức quan trong người, nhưng uy vọng lại không nhỏ.
25 "Các vị, chuyện này tuyệt đối không phải như mọi người nghĩ. " Trong lòng Liễu Tấn Lợi đã có chuẩn bị tinh thần, nói chuyện cũng không có bối rối như vừa rồi.
26 Liễu Tấn Lợi mất hồn tê liệt trên ngồi ghế, đầu óc tê rần dần dần thanh tỉnh lại, nhanh chóng tự hỏi chuyện này. Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Liễu Tấn Lợi.
27 Giọng nói của Yêu Thần không cao không thấp, không chút để ý nào mà nói ra, nhưng ẩn chứa trong đó là bá đạo vô tận. Thương nhân của Vương Thành thì như thế nào, khống chế toàn bộ mạch kinh tế thì đã sao?Tất cả những thứ này, hắn đều không để ở trong mắt.
28 Tôn, Tôn chủ?Mấy người Tề lão bản đột nhiên cảm thấy trong lỗ tai có tiếng “ong ong”, giống như là có ai đó đang cầm cái đồng la khổng lồ, đánh một cái thật mạnh bên tai ông.
29 "Người, sao ngươi lại ở trong này?" Liễu Lan Yên kinh ngạc xoay người, xừa thấy rõ người trước mắt, theo bản năng lui về phía sau hai bước, đề phòng nhìn hắn.
30 "Tôn, Tôn chủ, Vô Trần kiếm không phải là. . . . . . " Bành Trăn tung hoành yêu giới từ trước đến nay, là một người Diễn - đàn - Lê - Quý - Đônsinh tử không màng, thế nhưng lại vì ba chữ kiếm Vô Trần kia mà sợ tới mức lắp ba lắp bắp, mãi vẫn chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh.
31 Hội luận phẩm được tất cả những người trẻ tuổi mong đợi rốt cuộc cũng bắt đầu, mọi người đã sớm xắn tay áo chờ đợi được ở trong hội luận phẩm hiển lộ tài năng của mình.
32 Đợi đến khi mặt trời mọc, ánh sáng màu vàng phủ kín cả hội trường, mọi người từ trên đài cao nhìn xuống đại môn quý giá bị người đẩy ra hai bên, một đám thị vệ vây quanh, người đi ở phia trước chính là Yêu Thần một thân bạch y.
33 Bên trong sân đấu một mảnh hỗn loạn, mọi người đều đem hết toàn bộ yêu lực của mình phóng ra, trong khoảng thời gian ngắn, bên trong kết giới muôn màu muôn vẻ, các loại yêu lực đồng thời phóng ra giống như nhiều chùm pháo hoa nở rộ, khiến người xem hoa cả mắt.
34 "Làm sao vậy?""Xảy ra chuyện gì?"‘Oanh’ một tiếng, trên khán đài lập tức vang lên một trận tiếng nghị luận ầm ĩ. Cũng chưa kịp nhìn rõ, cái người mới vừa rồi tấn công Liễu Lan Yên tại sao lại đột nhiên trở thành mưa máu rồi biến mất.
35 "Tiểu thư!" Tần Tụ kêu lên một tiếng sợ hãi, khiến cho động tác của Liễu Lan Yên thoáng dừng lại một chút. Chỉ trong một chút dừng lại đó, Dư Cận Thước đã tìm được đường sống.
36 Phù chú không ngừng lượn vòng, cấp tốc thu nhỏ thành một vòng tròn khép kín, bay về phía trên đầu Liễu Lan Yên. "Tiểu thư, chạy mau!" Tần Tụ thả người nhảy xuống, trực tiếp nhảy khỏi khán đài, bay vài cái vọt trới sân bên cạnh, định bổ nhào qua.
37 Tặng, tặng cho nàng?Không phải là ượn sao?Mọi người bên trong hội trường ngơ ngác nhìn nhau, muốn từ trong mắt của đối phương tìm được câu trả lời phủ định, chỉ là trên mặt của đối phương cũng khiếp sợ như bọn họ, đồng thời cũng truyền lại tin tức làm cho bọn họ không thể nào chấp nhận được, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự thật này.
38 Buổi tối trong vương cung còn có một bữa tiệc ăn mừng, chỉ là khách mời lần này, chẳng ai thèm chú ý tới nhân vật chính Liễu Hâm Dung cả. Tuy nhiên tất cả những kẻ có thân phận, vẫn không quên đi chúc mừng Liễu Hâm Dung.
39 Bành Trăn kinh ngạc nhìn chằm chằm Yêu thần, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút đầu mối, đáng tiếc, mặc cho Bành Trăn nhìn nửa ngày, cũng không có nhìn ra nửa điểm đầu mối.
40 "Tôn chủ. . . . . " Bành Trăn theo bản năng kêu lên một tiếng, làm sao hắn có thể cảm thấy tôn chủ giống như có thể biết mất bất cứ lúc nào. "Đi xuống chuẩn bị đi.