81 Bên ngoài Yêu Giới, một nơi hoang vu, có người đóng quân ở nơi này. Tần Minh ngồi ở trong lều vải, ánh nến chập chờn, bên môi có nụ cười lạnh lẽo khát máu.
82 "Mau! Mau tấn công!" Theo bản năng, Tần Minh cảm thấy nguy hiểm, giống như trong lúc vô hình có một con mãnh thú đang tập trung vào hắn. Cảm giác bị xem như con mồi không tốt lắm, hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh.
83 Yêu Thần không nói gì, lúc này nói cái gì cũng đều là dư thừa. Cho nên Yêu Thần dùng hành động để biểu đạt ý nghĩ của hắn. Đột nhiên đặt môi lên, mang theo nhiệt độ nhàn nhạt, hương vị rất tươi mát, lại làm cho Liễu Lan Yên như bị sét đánh.
84 "Đứng lại!" Liễu Lan Yên quát to một tiếng ngăn Bành Trăn di động bước chân, "Bành Trăn, ngươi đi đâu đó?"Bành Trăn ấm ức xoay người, nhanh chóng nhìn sang nụ cười quỷ dị trên mặt Tôn chủ, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta còn có chút việc phải xử lý.
85 "Ngươi tránh cái gì? Ta cũng không có nói ngươi. " Liễu Lan Yên vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy trên mặt Tần Minh vẫn chưa rút đi vẻ hoảng sợ, không khỏi giận dữ hỏi ra tiếng.
86 Nếu như hắn chủ động ra trận, sau đó trước tiên liền tìm một cơ hội giết Liễu Lan Yên thì sao?
Nhưng nghĩ lại thì chuyện đó không có khả năng.
Chỉ cần nhìn những gì Liễu Lan Yên thể hiện ra lúc này thì cũng đã là thứ hắn không thể đối phó rồi.
87 Chết, chính là chuyện trong nháy mắt như vậy, nhưng điều đó làm cho hắn rất không thoải mái, nhất là cái loại cảm giác hư vô mờ ảo kia, làm cho hắn rất không thoải mái.
88 Sau khi Liễu Lan Yên mở mắt, thở hổn hển, tyvybutchi. di. ễnđà. nlêqu. ýđô. n lông mày đen mảnh nhíu chặt, khổ sở đưa tay níu lấy áo trước ngực mình.
Cơ thể co giật cuộn lại, run rẩy không ngừng.
89 Liễu Lan Yên tựa vào bên cạnh Ôn Tuyền, tay chân đều thả lỏng, để cơ thể nửa lơ lửng trong suối nước nóng, mặc cho từng luồn nước suối dịu dàng chảy qua.
90
91 Phía dưới Điện Vô Trần, bên trong Vô Trần cư, Bành Trăn mới vừa cầm gói cuốn những mảnh sứ vỡ ném đi, một thanh âm âm trầm từ đột ngột vang lên từ bên cạnh hắn: "Đánh lén.
92 Đừng nhìn vẻ ngoài có chút già nua, nhưng mà lời nói hắn nói vẫn là có tác dụng lắm.
Trừ địa vị của hắn ở Ma Giới – một trong tam đại Vương gia, cái thân phận bên ngoài này, quan trọng hơn, hắn nói chuyện không có lỗ mãng như Tần Minh, mà lời nói ra rất bình tĩnh.
93 Một sự yên lặng kì lạ, mọi người trơ mắt nhìn Yêu Thần ưu nhã rời đi, Bành Trăn đi phía sau Yêu Thần, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có.
Đây là Yêu Thần thường ngày sao?
Vô sỉ!
Quá vô sỉ!
Tự mình ăn giấm không nói, còn khiến một cô nương hét lên giữa đám đông như thế, đối với hành vi này, Bành Trăn chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung – ngoan độc.
94 Liễu Lan Yên là người muốn làm cái gì liền làm cái đó, tuyệt đối không phải loại người do dự một hồi rồi mới làm, nói muốn đi dạo phố, vậy liền đi dạo phố.