1 Trong cuộc đời cô hối hận nhất là yêu người đàn ông trước mặt cô – Thiên Vũ. Cô nhìn anh, đã gần 1 tháng không thấy mặt cuối cùng anh ta cũng trở về, nhưng không ngờ hôm nay cũng là.
2 Tại sân bay thành phố A.
Sau 5 năm cuối cùng cô cũng trở về. Đây là quê hương cô,lúc là nơi ở của người đàn ông cô yêu nhất. . .
Trong sân bay,cô sau 5 năm đã trở nên xinh đẹp hơn,sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành lại càng khiến cô hấp dẫn mọi ánh nhìn.
3 Đẩy cửa bước vào,trước mặt cô hiện ra hình ảnh ung dung tự tại của một tên ăn không ngồi rồi.
"Thiên Dực,cậu tới đây làm gì?"Cô không nói nhiều,sải bước dẫn Tiểu Lãnh về phía ghế sofa đối diện anh.
4 Sau khi tạm biệt Thiên Dực,cô cho người đưa Tiểu Lãnh về biệt thự trước. Còn mình chuẩn bị tài liệu tới buổi đấu giá.
"Chủ tịch, buổi đấu giá này quan trọng tới mức đích thân cô phải ra mặt sao?"Linda khó hiểu nhìn cô,từ trước tới giờ ở Mỹ số lần Chủ tịch tự mình tham gia đấu giá một dự án nào đó chỉ đếm trên đầu ngón tay,tại sao vừa đến thành phố A cô lại phải đích thân ra mặt.
5 Lúc này cô mới phát hiện ra phía sau lưng mình có cái gì lạnh lạnh đang chạm vào. Định thần lại được thì bàn tay đang sờ sau lưng cô bắt đầu vuốt ve nhẹ ở phần khóa áo được kéo xuống.
6 "Mommy,mẹ bị chó vồ có sao không ạ?"Tiểu Lãnh giả ngây thơ,mắt chớp chớp nhìn cô,tay nhỏ bé kéo cô tới gần tỏ vẻ lo lắng hỏi.
"Khụ,. . . "Cô,Thiên Dực,Lục Hàn không hẹn mà cùng ho.
7 "Vậy chú càng khác loài rồi. Mỗi tối con đều nghe mẹ con nói vọng từ phòng ra,cha con là loại chó má,loại vô lương tâm,loại trái tim sắt đá,loại máu lạnh,.
8 "Lục Tổng, kết quả của dự án. "Vị đàn ông ban nãy đi tới gần Lục Hàn cung kính mà báo cáo.
"Công bố đi. "Sau đó anh bế Tiểu Lãnh đi qua Thiên Vũ,có dừng lại một chút để nhìn gương mặt biến sắc của Thiên Vũ rồi tới chỗ cô và Thiên Dực đang đứng.
9 Sáng hôm sau.
"Tiểu Lãnh, đi học vui vẻ. " Cô vẫy tay về phía Tiểu Lãnh đang đi về phía trường học.
Tiểu Lãnh lại khác sự nhiệt tình của cô chỉ gật đầu rồi sải bước đi tiếp.
10 "Gọi cô ta đến phòng tôi. "Cô lật bản báo cáo trong tay,lạnh nhạt buông lời.
"Vâng. "Thư ký Tiêu đã theo cô lâu nên hiểu ý không hỏi gì them,xoay người đi ra ngoài.
11 "Không cần khóc trước mặt tôi. Nếu muốn diễn tới chỗ Thiên Vũ của cô mà diễn. Kiều Ngân Anh tôi nói cho cô biết,những gì cô đã gây ra đừng tưởng tôi không dám làm gì cô.
12 "Cô có ý gì?"Thiên Vũ lạnh nhạt hướng cô sắc bén hỏi.
"Anh từng làm gì tự mình biết. Nếu tôi có ác. Vậy Thiên Tổng,anh nên nhìn lại bản thân mình đi xem anh như thế nào.
13 Trên xe ô tô,cô quay sang nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lục Hàn. Cô đoán được phần nào là anh đang tức giận nhưng cô không hiểu vì sao mà anh tức giận.
"Lục Hàn,.
14 Cô không biết mình đã về nhà như thế nào. Và câu nói cuối cùng của cô đã khiến Lục Hàn có sự tuyệt vọng như thế nào. Mà cô chỉ biết sau lúc đấy cô liền về nhà và cho thư ký Tiêu hủy toàn bộ lịch trình buổi chiều.
15 Ngày hôm sau trường Tiểu Lãnh được nghỉ, nên cô liền dắt cậu tới công ty cùng mình. Vừa tới công ty hầu như mọi người đều hướng mắt về phía cô và Tiểu Lãnh.
16 Thiên Vũ nhìn Tiểu Lãnh không biết nói thế nào đã bị cậu cướp lời.
"Lúc mẹ tôi sắp xảy thái tôi thì ông từng nghĩ tới mẹ tôi chưa? Lúc mẹ tôi khó sinh mà gần mất mạng thì ông có biết không không? Lúc mẹ tôi vừa đi làm vừa chăm sóc tôi ông có xuất hiện không? Lúc mẹ tôi cùng tôi ốm nặng phải nhập viện thì ông ở đâu? Ở cùng ai?.
17 "Tiểu Lãnh,thằng nhóc thối tha, đôi dép của mẹ đâu?"
Cô vừa ngủ dậy vừa bước xuống giường đã không thấy đôi dép quen thuộc của mình đâu. Nghĩ đi nghĩ lại thủ pháp duy nhất của vụ mất dép này chỉ có thể là tên nhóc thối tha kia nên cô liền chạy vào bếp tìm cậu.
18 Sau khi tạm biệt Tiểu Lãnh cô lái thẳng xe tới khách sạn mà Lục Hàn ở để lấy tài liệu. Trước mặt cô là khách sạn nổi tiếng nhất thành phố A. Một ngày ở đấy bằng nửa năm tiền lương của một nhân viên bình thường.
19 Nam nhân nhìn cảnh tượng trước mắt. Nữ nhân quần áo xộc xệch,toàn thân ửng hồng cộng thêm ánh đèn vàng huyền ảo càng làm dục vọng của hắn bị hơi dậy. Nam nhân tiêu sái đi vào bên trong, ánh mắt dừng lại ở nữ nhân kia nhưng tay vẫn không quên đóng cửa lại.
20 Cô vì hành động bất ngờ của anh mà ngẩn người,cả người khẽ run nên. Cả cơ thể càng khao khát thèm muốn thứ kia hơn.
Ánh mắt như có sương mù bao quanh nhìn anh, tay không nhịn được vòng nên cổ anh kéo anh sát hơn về phía cô, thầm thì nói.