1 Mở đầu 1 : Quá khứThời niên thiếu cô từng là một người kiêu kỳ như hoa. Còn thời niên thiếu hắn từng là một kẻ lông bông, thô bạo ngang ngược như lửa.
2 Chỉ cần chưa nói ra, thì tất cả đều chỉ là phỏng đoán mà thôi. Thật ra, có đôi khi cô cũng có loại cảm giác này, nhưng mỗi lần làm cô muốn nhìn rõ ràng, lúc cô muốn đối diện với nó, thì Tư Nguyên luôn chủ động né tránh trước.
3 "Tôi chỉ có hai yêu cầu với đàn ông, thứ nhất có tiền, thứ hai chưa kết hôn. " Điều kiện đầu tiên là cần, còn thứ hai là chính là lập trường của cô. Tối, vô cùng tối.
4 Nếu không một khi phụ nữ đã qua 28 tuổi, không phải là cô chọn đàn ông, mà là đàn ông chọn cô đấy!Mười giờ đêm là lúc được gọi là thời gian “giải trí” của câu lạc bộ, nó thật sự không quá "phù hợp" với cô, Duy Đóa khép đàn piano lại.
5 Đầu tiên là em trai, sau đó lại đến em gái, anh chăm sóc cho toàn bộ người nhà của một người bạn tốt ư?Hôm nay Tư Nguyên quả thực phải đi xem mặt, nhà gái là kiểm sát viên, tướng mạo không tồi, chỉ là cằm có chút nhọn, thoạt nhìn đã biết là một người phụ nữ mạnh mẽ.
6 Hai người bọn họ giống như hai đường thẳng song song, không có khả năng giao nhau. "Không phải là tùy hứng, tính cách của cháu kiêu ngạo như thế đấy!" Tiểu Lộng ôm cánh tay anh, hất cằm.
7 Chân tướng tàn nhẫn mới có thể giúp cho người ta trưởng thành, đây là ý tưởng của anh. Bên ngoài mưa to tầm tã, lúc cô đến nhà cô Lí, trời vẫn không ngừng mưa.
8 Màu đen là mực, màu trắng là giấy, phím đàn piano cũng có hai màu trắng đen, chỉ cần phối hợp với nhau có thể tạo ra những khúc nhạc lay động lòng người.
9 Tất cả những dè dặt cẩn trọng, nhút nhát do dự, đều là bởi vì không nắm chắc và bất an. Người nhà là như vậy, cho dù có tức giận, nhưng ở trong lòng vẫn luôn bảo vệ bạn.
10 Cuộc sống chính một quá trình quỹ đạo lặp đi lặp lại, bình thản yên ổn, không có niềm vui, cũng không có gợn sóng. Như vậy cũng tốt, không trông cậy vào ai, không có chờ đợi, dù sao, không trông cậy vào ai cứu vớt cuộc sống của mình thật ra cũng rất tốt.
11 Mấy ngày nay, Hình Tuế Kiến đều đi theo Kiều Duy Đóa. Sở dĩ hắn phải mang "bộ dạng khả nghi" là bởi vì hắn chỉ muốn biết đóa hoa bách hợp kiêu ngạo này hiện tại sống như thế nào?Sau đó, hắn thấy…Cô "bán quần áo", thật sự gian khổ bán quần áo.
12 "Bây giờ câu còn chưa hành động, thì đợi đến khi nào mới hành động chứ? Chẳng lẽ cậu thật sự chờ sau khi anh ấy kết hôn sinh con, cậu mới giật mình tỉnh ngộ đi làm kẻ thứ ba sao?"Mùa xuân đã qua, hoàng hôn ngày hè, trong không khí cũng phiêu tán một chút độ ẩm.
13 Quả thật cơ hội không biết chờ đợi bất cứ ai cả, cơ hội là do chính chúng ta tạo ra. Chỉ cần là chuyện đã đồng ý với người khác rồi thì Duy Đóa nhất định sẽ đến.
14 Duy Đóa có thể cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm vào mình, như thể có những mũi dao nhọn đang đâm vào lưng cô. "Duy Đóa, quần áo của chị giản dị quá, con người đều phải dựa vào ăn mặc cả đấy! Nếu như ngay cả bản thân mình còn không chăm chút cho tốt, thì làm sao mà có thu hoạch lớn được cơ chứ.
15 Là hắn sao? Là Hình Tuế Kiến sao?Xung quanh vô cùng ồn ào, Lão Từ gào thét vì đau, chửi bới, khiến bầu không khí vô cùng ầm ĩ. Duy Đóa muốn nhanh chóng nhìn thấy rõ người đàn ông kia, nếu là thật cô, cô…sẽ không bỏ qua cho hắn! Thù hận sâu đậm đã sớm cắm rễ trong lòng cô suốt nhiều năm qua, khi nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, cô cũng đã từng tự hỏi chính mình, nếu gặp lại tên lưu manh kia, cô sẽ làm như thế nào?Đáp án chỉ có một, cô muốn lột da, xả thịt, uống máu, ăn thịt hắn! Chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa oán hận trong lòng cô!Nhưng thật sự là hắn sao? Vì sao ở khoảng cách gần như vậy, mà cô cũng không thể xác định nổi.
16 Dựa dẫm vào một người là thói quen đáng sợ nhất trên thế giới này. Sáng sớm, Duy Đóa đã nhận được điện thoại của ông chủ. "Duy Đóa, tôi. . . Thật sự rất xin lỗi, tôi nghĩ, cô, hẳn là cô cũng đã nghe nói, bởi vì câu lạc bộ chúng ta kinh doanh không tốt, gần đây việc quay vòng tài chính có chút vấn đề.
17 Không có công không thể nhận lộc, con người sống trong xã hội luôn phải đề phòng với những cạm bẫy rình rập. "Tôi muốn giới thiệu cho chị chính là công ty này, chị có thể coi nó như ngân hàng hay công ty đầu tư đều được, những chuyện mà ngân hàng không làm được thì ở chỗ này cũng đều có thể giải quyết ổn thỏa!" Nguyệt Nguyệt ở đầu bên kia tích cực giới thiệu, còn Duy Đóa đang đứng trước cửa công ty đầu tư.
18 Khi cô nằm ở trong phòng phẫu thuật lạnh như băng, khi cô phải chịu đựng những đau khổ, khuất nhục và tra tấn trên thế giới này, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh hắn bị lăng nhục, cô mới có thể cắn răng vượt qua nỗi đau!Trong nháy Duy Đóa trở nên cứng đờ, đôi mắt cũng mang sắc thái lạnh lẽo.
19 "Danh dự không đảm đương nổi cơm ăn đâu. ""Thực tế cuộc sống không cho phép người ta mãi đắm chìm trong sự lãng mạn. ""Chết thật dễ dàng, nhưng người đã chết thì làm sao giành được hi vọng, không phải sao?" Hắn lạnh lùng nhàn nhạt hỏi lại.
20 "Sự phản bội trong thực tế còn khiến người ta tổn thương hơn lời nói nhẫn tâm"Vẻ mặt của cô trống rỗng trong một giây, sau đó mới khôi phục lại vẻ bình thường, "Chả có gì hay để nói cả.