1 "Sao? Lại bị đá rồi?" Phong Chính một tay cầm dù, một tay nâng cằm Phong Thiên Lam, cười khẩy một tiếng.
"Tại sao? Cậu là em trai của tôi, tại sao lại phải như vậy.
2 Mặc kệ Phong Thiên Lam không ngừng giãy giụa, Phong Chính đặt hai tay cô lên đỉnh đầu, điên cuồng cởi ra chiếc áo sơ mi công sở của cô:" Ha, tôi thật sự là điên rồi.
3 Phong Chính hôn nhẹ vào khóe mắt cô, ôm chầm cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi:" Chị. . . "
"Tránh ra, cậu cút ra ngoài cho tôi. . . " Phong Thiên Lam xô anh ra, cả người vì tức giận mà trở nên run rẩy.
4 Phong Thiên Lam không nói gì, Phong Chính cũng liền là một mực im lặng. Cho đến khi cô buông đũa mà đứng dậy, anh liền vội vàng bước theo sau.
5 Mặc kệ Lưu Dĩnh đang đứng đó, Phong Chính đóng lại cổng, ôm cả Phong Thiên Lam xoay người vào trong.
"Cậu bỏ ra. . . " Bị Phong Chính ôm đến cầu thang, Phong Thiên Lam rốt cục cũng lấy lại lý trí mà hoảng loạn xô anh ra.
6 "Không cần như vậy, tôi muốn nghe. . . " Phong Chính nhìn cô, đưa tay cởi ra chiếc áo sơ mi của mình.
Anh yêu cô, yêu đến sắp phát điên lên rồi.
7 Rời khỏi biệt thự của Phong Chính, Phong Thiên Lam lang thang trên con đường ngoại ô vắng vẻ. Cả người cô tựa như một cái xác không hồn mà lê bước.
8 Khi Phong Chính đến nơi liền trực tiếp bước vào một căn biệt thự âm u, đẩy mạnh cửa ra, động tác của anh rất bình thản mà tiến vào.
9 Gió thổi xuyên qua hành lang sâu rộng của căn biệt thự xa sỉ, thổi mái tóc dài xõa của Phong Thiên Lam bay phấp phới.
Phong Thiên Lam mờ mịt nhìn ánh hoàng hôn, bộ hoa phục trắng xóa tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô.
10 Khi Lưu Đình Đình tiến vào là lúc Phong Thiên Lam đang thẩn thờ nhìn ra cửa. Nghe tiếng mở cửa, cô liền giật mình quay đầu.
"Chị Lam,.
11 Vừa đặt chân xuống sân bay, ngay cửa ra vào là một cô gái mặc bộ váy hồng nhạt đang vui vẻ hướng Phong Chính vẫy tay.
"Anh Chính, ở đây.
12 Phong Thiên Lam bị Lưu Dĩnh bắt lấy, dúi ngã xuống giường. Cô hoảng loạn dùng tay đánh mạnh vào vai hắn.
"Tránh ra, không muốn. . .
13 Từng tiếng sóng vỗ rì rào bên bến cảng J - nơi đang đỗ một hàng xe Cadillac đen tuyền cùng một loạt người mặc vest đen chỉnh tề đứng đó.
14 Ngay khi Phong Thiên Lam đang tiến về trước, Phong Chính bỗng dưng vùng dậy, nhanh chóng đánh ngã ba tên áo đen xung quanh anh.
Mọi thứ nói nhanh nhưng diễn ra lại vô cùng chậm.
15 Chỉ trong một ngày, thành phố J đã xảy ra vô số đổi thay một cách chóng mặt. . .
Phong Chính chết, ngay cả xác cũng không tìm thấy.
16 Từ con hẻm nhỏ, Phong Thiên Lam chạy đi hướng đường lớn. Thế nhưng, vừa rẽ sang, cô lập tức va phải một chiếc xe thể thao đang lao đến.
17 "Lâm Nhạc. . . mẹ cho con đi học là để con hư hỏng như vậy sao?" Phong Thiên Lam gương mặt giận dữ mà tiến về trước, kéo Nhạc Nhạc ra khỏi phòng trong ánh nhìn của nhiều người.
18 "Chú biết mẹ cháu?" Làm như vô cùng bất ngờ, Nhạc Nhạc ngây ngô hỏi.
Lâm Kiến Hào lúc này hoàn toàn không nghe được lời Nhạc Nhạc nói.
19 "Cô nói gì?" Lâm Kiến Hào khẽ nâng mắt nhìn cô, một ánh mắt xa lạ khiến cô giật mình. Thế nhưng, khi ánh mắt rơi vào trán anh, cô lại che miệng kinh hô.
20 Trong bóng đêm sâu thẳm, Lâm Kiến Hào vẫn ôm lấy Phong Thiên Lam, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ. . .
"Anh. . . anh chắc chắn là A Chính.