1 "Khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh là kể từ khi bắt đầu gặp được em. "_______________________Lúc Tô Chi Niệm lái xe về đến nhà thì đã là một giờ sáng.
2 Lúc Tôn tẩu bưng cà phê bước vào phòng ngủ, Tô Chi Niệm đã tắm xong, thay bộ quần áo đơn giản ở nhà, đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.
3 Lông mày của Tô Chi Niệm hơi nhíu một chút, khi mọi người còn chưa phản ứng kịp thì Tống Thanh Xuân đã đạp giày cao gót, đi đến trước mặt của anh: "Tô Chi Niệm.
4 Tô Chi Niệm không có chút phản ứng nào, mang theo nhiều tinh anh cao cấp ở phía sau rời khỏi. Lại một lần nữa thất bại. . . Tống Thanh Xuân ngồi trong xe của mình, buồn bực túm tóc, sau đó có chút mệt mỏi tựa vào ghế xe, nhắm hai mắt lại.
5 "Em chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn công ty mà bố em và anh trai em kinh doanh nhiều năm sụp đổ như vậy, đúng không?"Tống Thanh Xuân nghe Phương Nhu hỏi, im lặng một hồi thật rồi mới mở miệng hỏi: "Mặc dù anh ấy đã từng ở Tống gia, thế nhưng cũng không tính là ân tình gì lớn, huống chi, ở công ty anh ấy phải làm rất nhiều việc, làm sao có thể bằng lòng nhận lấy cục diện rối rắm này của xí nghiệp Tống thị.
6 Số lần Tống Thanh Xuân gặp mẹ Tô Chi Niệm cũng không nhiều, nhất là mấy năm sau khi phát sinh chuyện đó, cô và Tô Chi Niệm không còn liên lạc, nên càng ít gặp mẹ Tô Chi Niệm.
7 dit: Tuyết Hân
Tô Chi Niệm không lên tiếng, trực tiếp đi vào toilet.
Tống Thanh Xuân lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, e là lần này nhờ có mẹ anh nên anh mới không đuổi cô đi ra ngoài.
8 Tô Chi Niệmnóixong liền nghe điện thoại, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, anh bước lên lầu, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Tô Chi Niệm từ chối thẳng như vậy khiến cho mẹ Tô cảm thấy có chút xấu hổ, bà nhìn Thanh Xuân cười cười: "Thanh Xuân, thằng Chi Niệm từ nhỏ nó đã như vậy, con đừng để trong lòng.
9 Edit: Tuyết Hân
Trước khi đánh bài, mọi người đều chút rượu, tâm tình ai nấy rất phấn khởi, chơi đùa thật hăng say, vài người còn trò chuyện bầu không khí rất náo nhiệt.
10 Edit: Tuyết Hân
"Cô ta làemgái của Tống Thừa. " Đường Nặc nãy giờ vẫn trầm mặc khôngnóigì, bỗng nhiênnóira một câu.
"Tống Thừa? Ba tháng trước, CEO của Tống thị nhảy lầu tự sát?Emgái của anh ta, thiên kim Tống gia?"
"Khó trách tôi nhìn cô ta thật quen, cô ta là ký giả radio TW? Xuất hiện trên tivi vàilần, cô ta tên là.
11 Edit: Tuyết Hân
"Tống Thanh Xuân, lá gan của cô thật lớn!"
"Tôi đã cảnh cáo cô đến như vậy mà bây giờ còn nămlầnbảy lượt xuất hiện trước mặt tôi. "
Bờ vai Tống Thanh Xuân chỉ rung nhẹ lên một chút, sau đó liền không có phản ứng gì, chỉ rũ mắt nhìn xuống, mở miệngnói:" Tô tổng, chúng ta có thểnóichuyện không?"
"Nóichuyện?" Tô Chi Niệm nhướng mắt nhìn Tống Thanh Xuân, giống như là nghe được một chuyện gì rất buồn cười, trên mặt hiện ra vẻ châm biếm, giọngnóinhư trước sắc bén: "Cô cho là tôinóiđùa?"
"Tôi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô, cô nghĩ giữa chúng ta có gì đểnói?"
Bình thường Tô Chi Niệm không lên tiếngcũng khiến cho người ta có cảm giác áp bách, lúc này gương mặt và khí thế vô cùng sắc bén, giống như lúc nào cũng có thể đưa người ta vào chỗ chết.
12 Editor: Xiu Xiu
Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm nhắc nhở, trong lòng càng thêm lo lắng, cuối cùng thì cô cũng chẳng bận tâm việc sắp xếp từ ngữ, câu chữ rõ ràng ngắn gọn mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “Tô tổng, tôi hi vọng anh có thể gia nhập tập đoàn Tống thị, đảm nhiệm vị trí CEO của Tống thị.
13 Editor: Xiu Xiu
“Sở dĩ cho cô năm phút đồng hồ này, là vì muốn cô hết hi vọng. ” Tô Chi Niệm nói xong, vượt qua Tống Thanh Xuân đang chắn trước mặt mình, anh đi tới hai bước, như là nhớ tới điều gì, lại ngừng lại: “Còn có, tôi hy vọng, từ giờ trở đi, cô đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
14 Editor: Xiu Xiu
Tống Thanh Xuân hơi nhếch môi, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Bởi vì phẫn nộ, vẻ mặt của Tô Chi Niệm có vẻ không ổn, anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, như là vẫn còn đang muốn nói gì, sau cùng chỉ giật giật môi, cái gì cũng không nói, sau đó chậm rãi buông lỏng tóc của cô ra, cả người lùi về phía sau một bước.
15 Editor: Xiu Xiu
Tô Chi Niệm liếc mắt nhìn Đường Nặc một cái, mới cầm lấy túi văn kiện rồi mở ra.
Tô Chi Niệm lấy văn kiện bên trong ra, khi nhìn thấy bốn chữ “Tập đoàn Tống thị”, vẻ mặt liền cương cứng lại trong nháy mắt.
16 Editor: Xiu Xiu
“Trước khi mình tới công ty, nhìn thấy Tống Thanh Xuân, cô ấy đứng ngay ở dưới lầu, chắc là đang đợi cậu. . . ”
“Còn có. . . nhiệt độ hôm nay rất thấp, mình thấy cô ấy cũng không mặc nhiều.
17 Editor: Xiu Xiu
Bí mật thứ hai cũng giống như bí mật thứ nhất, cũng là năng lực hơn người, mà năng lực này, so với Độc tâm thuật lại càng khiến người khác sợ hãi hơn.
18 Hình như Tống Thanh Xuân không thể tìm được nơi nào để tránh tuyết, cứ ngây ngốc đứng như thế trong tuyết lớn.
Lúc đầu, cô còn dùng tay phủi bông tuyết trên người, nhưng là về sau, tuyết rơi càng lúc càng lớn hơn, vốn dĩ không thể phủi kịp, sau cùng cô liền bỏ cuộc, chỉ rụt đầu vào trong cổ áo, tùy ý để bông tuyết bay lả tả xuống người, một lát sau, trên tóc và trên vai cô đã phủ một lớp tuyết trắng.
19 Tô Chi Niệm hoàn hồn, không lạnh không nhạt đáp lại một câu: “Không có gì. ”
Sau đó lực chú ý của anh lại đặt ở thính giác, tiếng gió gào rít, tiếng tuyết rơi, tiếng còi xe, còn có.
20 Đêm nay tập đoàn Phong Nhuận tổ chức một buổi tụ hội nhỏ ở hội quán này.
Tô Chi Niệm chỉ đơn giản đi xã giao một vòng, sau đó nắm lấy cơ hội rút lui, đi về một nơi có vẻ khá yên tĩnh ở trên ban công.