41 Tống Thanh Xuân ngủ không được sâu, thoáng chốc lại tỉnh tại, thấy anh còn chưa về, liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhắm mắt lại, lặp lại như vậy không biết đến lần thứ bao nhiêu, cô nghe được lờ mờ bên ngoài truyền đến tiếng xe.
42 Tống Thanh Xuân bất ngờ bị anh nói như thế, nên sửng sốt, đợi đến khi cô phục hồi lại tinh thần, Tô Chi Niệm đã đi được một khoảng rất xa.
Trong phòng ăn, cô ăn cháo đã nấu xong, bê đến trước mặt anh, sau đó cầm một đôi đũa đưa cho anh.
43 Chạng vạng đúng bảy giờ tối, Tống Thanh Xuân đến biệt thự của Tô Chi Niệm, người anh đã không còn ở đây, buổi sáng lúc cô rời đi, trên đất bừa bãi đồ ăn, đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả những chén đĩa đựng đồ ăn sáng, đều đã được rửa sạch, được sắp xếp chỉnh tề ở giá để bát.
44 Editor: Xiu Xiu
Qua một lúc lâu sau, Tô Chi Niệm như là quên mình vừa mới đáp lại thư ký, lại “A. . . ” một tiếng, sau đó hơi dừng một chút, xoay người, đi ra ngoài cửa văn phòng.
45 Editor: Xiu Xiu
Giọng nói của cô mang theo chút ngây thơ, tuy anh không nhìn thấy hình ảnh hai người ở cạnh nhau, nhưng anh nghĩ, nhất định trên mặt cô đang treo ý cười.
46 Editor: Xiu Xiu
“Lần này anh đã trở về, sẽ không đi nữa, về sau anh sẽ chăm sóc em thật tốt. . . ”
Trong phòng họp liền vang lên một tràng tiếng “rắc rắc”, mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy cây bút ký trong tay Tô Chi Niệm, bị gãy làm hai.
47 Editor: Xiu Xiu
Tô Chi Niệm im lặng giống như một pho tượng, không trò chuyện, ngay cả lông mi cũng không có một chút động đậy.
Thế nhưng, nói như thế nào hôm nay cũng là sau khi anh và cô ký hợp đồng, lần đầu tiên anh ở nhà.
48 Editor: Xiu Xiu
Trong quá trình ăn bữa tối, Tống Thanh Xuân giống như một người giúp việc thực thụ, một tấc cũng không rời đứng trước bàn ăn, đợi đến lúc trong bát anh không còn gì, lập tức xới thêm cớm.
49 “Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu. . . ” Khăn tay nhanh chóng ướt đẫm, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không chú ý đến cả người anh có vẻ cứng ngắc, ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích, lại tiếp tục rút mấy tờ khăn giấy ra.
50 Editor: Xiu Xiu
Cả người Tống Thanh Xuân run rẩy có chút lợi hại, tay cô nâng lên nhiều lần, muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng lại rơi xuống chỗ cũ.