21 Tô Chi Niệm bước vào trong thang máy, người phục vụ lễ phép hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh muốn đến lầu mấy?”
Tô Chi Niệm nhàn nhạt đáp một câu: “Lầu một.
22 “Lương chúng tôi có thể cho anh, thế nhưng hiện tại chỉ có thể trả cho anh hai ngàn vạn, còn lại có thể tùy theo giai đoạn mà ứng phó. . . ”
“Đừng hy vọng hão huyền nữa, tôi chắc chắn sẽ không tiếp quản Tống thị.
23 Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm văn kiện một lúc lâu, mới quăng nó lên bàn trà, đứng lên, anh tạm dừng một giây đồng hồ, ra khỏi thư phòng, đi về phòng ngủ.
24 Cả người Tô Chi Niệm rét lạnh thấu xương đứng ở cửa, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm cô: “Nếu dậy rồi thì cút đi cho tôi!”
Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm đột nhiên xuất hiện, có chút giật mình, sau đó nghe thấy lời nói bén nhọn của anh, vốn dĩ trên mặt đang có ý cười vì nghe tin Tần Dĩ Nam trở lại, giờ biến mất hầu như không còn, cô nhẹ nhàng nhấp môi, nhanh chóng nhìn khung cảnh xung quanh, phát hiện đây là phòng của anh, lúc này mới nhớ ra tối hôm qua mình không dễ dàng gì mới đợi được anh, kết quả vừa mới nói được hai câu, cả người đã ngất đi vì quá đau.
25 “Cô đang bàn điều kiện với tôi sao?”
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tống Thanh Xuân, rất bình tĩnh, ngay cả mở miệng nói chuyện, cũng là một loại bình tĩnh khác hẳn bình thường.
26 Trong phòng liền trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, Tô Chi Niệm đứng ở cửa phòng không hề nhúc nhích, cánh tay của anh vẫn nâng lên giữa không trung, duy trì động tác nắm cằm của cô lúc nãy.
27 Tống Thanh Xuân không nhịn được nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó vừa nghĩ về nhà nên mở miệng thế nào, vừa đưa bước chân đi về phía trước.
Cô có tâm sự, cả người có chút không yên lòng, hoàn toàn không hề chú ý tới, có một chiếc xe, tốc độ cực nhanh chạy đến bên cạnh mình, sau đó ngay lập tức dừng lại.
28 “Tôi không cần cổ phần của Tống thị, tôi cũng không cần lương, tôi cũng không cần được chia hoa hồng cuối năm. . . ” Tô Chi Niệm nói đến đây, mạnh mẽ dừng lại.
29 Tống Thanh Xuân ngơ ngẩn đứng dưới lầu rất lâu, rất lâu, lâu đến khi hai chân của cô run lên, cô mới như là ra được quyết định, chậm rãi chớp mắt, sau đó chậm rãi xoay người, từng bước đi lên lầu.
30 Lúc cô tự cấu lòng bàn tay mình đau đến không thể chịu đựng được, mới nhẹ nhàng mà lên tiếng, qua một lúc lâu sau, như là sợ anh không hiểu ý của cô, cực kỳ ngắn gọn lại bổ sung một câu: “Nghĩ kỹ rồi.
31 Trước khi cô rời khỏi biệt thự của anh, có nói qua với anh, chỉ là cửa phòng ngủ khóa trái, cô gõ cửa rất lâu cũng không có ai ra mở, đứng ở bên ngoài nói nhiều lần cũng không ai để ý.
32 Lúc Tô Chi Niệm ở lại Tống gia, ba cũng nói như thế với cô, lúc đó cô không phục lắm, cảm thấy ba thiên vị người khác, lại còn đùa giỡn dẩu môi nhìn ba, nhưng hiện giờ, anh trai vừa chết, ba bị bệnh, cô cũng không thể làm nũng, thậm chí còn vì Tống gia mà không tiếc hy sinh bản thân.
33 Tống Thừa chỉ thấy cô phiền toái, chơi đùa không đủ vui, thường xuyên để mặc cô.
Mỗi lúc như thế, cô sẽ hắng giọng khóc, sau đó chỉ cần cô vừa khóc, Tần Dĩ Nam lại phản bội Tống Thừa xuất hiện trước mặt cô.
34 Cô vì thực hiện ước mơ của chính mình, vẫn luôn cố gắng theo đuổi Tần Dĩ Nam.
Cô theo đuổi một cách liều lĩnh, phấn đấu quên mình, cô thi vào trường cấp hai cùng anh, lại thi vào trường cấp ba cùng anh, thậm chí còn muốn học đại học với anh.
35 Editor: Xiu Xiu
“Hôm nay là mùng một, trước bảy giờ tối, nhất định phải đến!”
Tô Chi Niệm nói xong câu đó, cũng không cho Tống Thanh Xuân bất kỳ cơ hội nào để mở miệng, liền lưu loát cắt đứt điện thoại.
36 Editor: Xiu Xiu
Lúc cô tắm nước nóng xong đi ra, trên lầu đã khôi phục lại yên tĩnh, cô tò mò đi vào trong phòng ngủ chăm chú nhìn, xem đến bên trong tất cả đều là đồ dùng mới tính, ngay cả thảm cũng đã đổi.
37 Khi đó Tống Thừa đã ra nước ngoài, mà Tần Dĩ Nam học đại học ở Nam Phương, người ở nhà cùng cô chỉ có Tô Chi Niệm, cho nên Tống Thanh Xuân liền đem cừu hận ném lên tận chín tầng mây, bắt đầu ngẫu nhiên chủ động tìm anh nói chuyện.
38 Nếu không phải về sau xảy ra một chuyện, cô nghĩ, có lẽ cả đời cô, cũng sẽ không nói chuyện với anh.
Đó là chuyện xảy ra vào lễ giáng sinh.
Cô chạy tới Nam Phương tìm Tần Dĩ Nam đón giáng sinh, ở trên đường đi, cô vẫn còn mang theo dũng khí muốn thổ lộ với Tần Dĩ Nam.
39 Chung chung là liền từ sau đó, quan hệ của cô và Tô Chi Niệm bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Hai người ở cùng một nhà, lại học cùng trường, dần dần cùng tiến lên.
40 Cô hao tổn rất nhiều sức lực, mới đưa được anh tới phòng ngủ.
Cô cởi áo khoác của anh ra, đắp chăn cho anh, lúc chuẩn bị rời đi, lại bị anh bắt được cổ tay.