61 Vì quyết định tham gia kinh doanh, nên Kiều Duy Đóa cố ý ở bên cạnh Tiểu Lộng cả ngày. “Mẹ sắp đi làm rồi. ” Cô xem Tiểu Lộng là người lớn, nên thông báo cho bé quyết định của mình.
62 Sáng ngày thứ hai, Kiều Duy Đóa đến công ty của gã đúng hẹn. “Chào cô, tôi là nhân viên mới. ” Cô tự nhiên giới thiệu bản thân, khiến cô sinh viên làm thêm miệng há hốc đến nỗi có thể nhét luôn quả trứng gà.
63 Một tháng sau. “Duy Đóa, chị muốn uống café không?”“Không, cảm ơn cô. ” Người bị hỏi chẳng những không ngẩng đầu, mà còn vừa ăn cơm hộp vừa nhìn chăm chú nhìn vào phần việc mới hoàn thành trong tay.
64 Nằm trên giường một lát mà cô vẫn không buồn ngủ, cả người trống rỗng và chẳng biết vì sao cứ mở to mắt nhìn cầu thang đến ngẩn ngơ. Kiều Duy Đóa hồi phục tinh thần, một ý nghĩ nẩy lên trong đầu khiến cô hoảng hốt.
65 Cô không phải ‘kẻ xỏ lá’! Duy Đóa cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề. “Em không phục à? Nếu không phục thì hãy chứng minh cho tôi xem!” Gã lại dùng phép khích tướng.
66 “Xin hỏi, tôi đang bị lợi dụng hả?” Cô vô cùng hoài nghi. “Tôi không nói dối. ” Gã vừa lái xe vừa trả lời bằng vẻ mặt bình thản. Thưa đại thiếu gia, anh không nói dối nhưng lời anh nói làm tổn thương nặng tới khối tình si của người ta.
67 Trở về công ty đã gần trưa, gã đi trước cô đi sau, trong sảnh công ty đã có người đứng chờ với sắc mặt khó coi. “Anh đi đâu vậy?” Trần Ôn Ngọc nhấc đôi môi xám ngắt, hỏi.
68 Hai người mỗi người một tô mì, không biết vì sao hôm nay tô mì lại rất ít thịt bò. “Bây giờ dân buôn bán càng ngày càng gian manh. ” Tư Nguyên cười cười, gắp hết mớ thịt bò nạm trong tô của mình bỏ qua cho cô.
69 Cô ngước mắt lên đầy ngờ vực, hỏi thật khẽ: “Em đang yêu à?”Chuyện yêu đương là việc đáng vui mừng và hạnh phúc, vì sao nghe giọng cô lại buốt giá đến vậy?“Đúng thế, em đang yêu.
70 Khi mọi khoảng trống của cuộc sống đều bị một người đàn ông chiếm đóng, bạn sẽ có cảm giác gì? Cô đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề ấy, thì cái tát này đã chặt đứt sợi dây đàn căng cứng trong lòng cô.
71 Do không có màn dạo đầu nên khi gã đi vào, trong nháy mắt cô đã cảm thấy đau rát. Cảm giác thiếu tôn trọng hòa trộn với cảm giác bị làm nhục, khiến cả trái tim và cơ thể cô đều đau đớn.
72 Tay cô run rẩy, vì quá run nên cô không đủ sức để kéo dây kéo chiếc váy. “Để tôi. ” Gã ăn mặc chỉnh tề xong thì đi qua giúp đỡ. Thế nhưng cô hất tay gã ra, bây giờ cô cảm thấy quá mức hổ thẹn.
73 Thời kỳ chiến tranh lạnh bắt đầu!Kể từ sau ngày đó, bất cứ ở nhà hay ở công ty, Kiều Duy Đóa và Hình Tuế Kiến đều giống như vua không muốn gặp vua. Cả hai chẳng nói với nhau lời nào, mà còn đối xử với đối phương như người vô hình.
74 Lòng Kiều Duy Đóa rầu rĩ, đủ loại mệt mỏi khiến cô cảm thấy sợ hãi. Buổi sáng, Hình Tuế Kiến lái xe chở cô tới bệnh viện. Viết tờ khai xét nghiệm, thanh toán chi phí, đều do một tay gã xử lý.
75 Hay tin mang thai mà cô không biết mình nên có tâm trạng gì. Kiều Duy Đóa nhìn chằm chằm bát cơm, cô đã ăn không thấy ngon mà còn dờn dợn buồn nôn. Thức ăn cứ lần lữa nuốt không trôi nhưng hai tay cô lại vô thức vuốt ve vùng bụng.
76 Căn phòng trên lầu hai có rất nhiều đồ màu hồng cần phải dẹp bỏ. Khăn bàn, ga trải giường, bao gối… Kiều Duy Đóa đều chọn màu xanh nhạt, vừa thanh lịch vừa mang phong cách tươi trẻ.
77 Lục thẩm phán là cha của Tư Nguyên, thật quá hoang đường, quá tàn nhẫn…Từ sau khi Lục thẩm phán giới thiệu xong, máu trên mặt Kiều Duy Đóa dần dần bị rút cạn, xương cốt tứ chi đều lạnh ngắt đến tê dại.
78 Hình Tuế Kiến và Que Củi vào nhà hàng. “Đại ca, anh có hài lòng với điều kiện nhà hàng này không?” Que Củi hỏi gã. “Phong cách được nhưng thử thức ăn trước rồi hẵng tính.
79 Trước giờ cô chưa từng tới những nơi như quán bar, nên cô không cần để ý lời của Ôn Tâm! Bởi lẽ, ai cũng không cam lòng. Bao gồm cô, Hình Tuế Kiến, Trần Ôn Ngọc, thậm chí cả Ôn Tâm.
80 “Ôn Ngọc, tôi coi em như anh em, như người thân trong gia đình. Nhiều năm qua, trong lòng tôi địa vị của em không khác gì Tiểu Béo hay Que Củi. ” Giọng gã nghe bình thản, nhưng những lời ám chỉ vẫn rõ rành rành.