1 "Khải, ôm chặt em. . . . . . " Một âm thanh nũng nịu vang lên. "Bảo bối, em thật đẹp". Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy dục vọng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển tình dục của anh.
2 “Khải, cô bé này là ai vây? Sao cô bé cứ nhìn em như vậy làm em thấy không được tự nhiên”. “Tôi là vợ của anh ấy”. Cô bé đang quét sân thản nhiên nói.
3 Nhanh như cắt gạt phắt cái chăn trên giường quăng ra ngoài cửa sổ, trước đây Tiểu Ốc có luyện qua môn đẩy tạ, nên lúc ném dùng sức quá mạnh làm cái chăn bị ném qua sân ra đường lớn, đúng lúc một chiếc xe hơi xui xẻo đi qua không may bị cái chăn bao phủ che cả tầm mắt vội vàng phanh gấp nhưng không kịp, do vậy đã cùng với một chiếc xe đi ngược chiều KISS rất thân mật.
4 Tiểu Ốc vừa nói vừa xé một mảnh ga giường ném lên người cô gái kia: “Khoác vào”. “Cô không cần giả vờ tốt bụng”. Cô gái khóc rống, từ nay về sau cô còn làm người thế nào? Kể cả có bọc thảm chăng nữa cô cũng sẽ bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.
5 Như vậy cùng Mộc Trạch Khải – A Kiều trùng tên trùng họ. Mộc Trạch Khải thua trận: “Em không thể gọi tôi một tiếng anh trai sao”?Có thể, Tiểu Ốc thoáng nghĩ đến, sau đó thâm tình hét lên với Mộc Trạch Khải đang đi xuống lầu: “Oh ba, tắc nhiên hoàn du”! (phiên dịch: tiếng Hàn: anh, em yêu anh).
6 Mộc Trạch Khải bình tĩnh như thường tắt ti vi, nghiêng đầu hỏi: “Có ai bị thương không?“Không có ai bị thương, nhưng hai chủ xe kia rất quý xe của họ, một xe bị rơi khung bảo vệ đuôi xe, một xe đầu bị biến dạng, A Trung đã đem một số tiền hậu hĩnh ra bồi thường, ặc, khung bảo vệ xe Thiên Ngữ bồi thường 150, đầu xe Volvo 8 vạn.
7 Một gã có hàm răng vàng khè, miệng ngậm điếu thuốc, đứng đầu đám người quậy phá: “Nhóc con, gọi ông bà chủ ra đây, tao không nói chuyện với trẻ con”. Tiểu Ốc không có tí khiếp đảm hay lùi bước mà đi thẳng đến trước mặt gã, thật giống như sinh ra để giải quyết chuyện này: “Ngươi là khung xe hay đầu xe?”“Cái gì? Dám gọi tao là khung xe à? Tao là chủ cái xe bị hỏng khung xe”.
8 Gã đi đến bậc thang ngồi xuống: “Vậy cũng được! Tao chờ”. Tiểu Ốc quay đầu về phía vị chủ xe khác, người này so với gã răng vàng thông minh hơn một chút, ngoài ra xung quanh bỗng nhiên có thêm rất nhiều người do hắn gọi tới.
9 Tiểu Ốc nói rất tự nhiên, không phải như vậy sao?"Mày lừa ai chứ! Cái khung xe cũ nát này nhiều nhất chỉ 150 tệ thôi". Gã đã nghe người ta nói như thế.
10 Gã không dám nghĩ cô sẽ bỏ qua cho gã. Tiểu Ốc lắc đầu một cái: "Ông sai rồi, không phải tôi tha ạng ông, mà ta chỉ không muốn con ông trở thành trẻ mồ côi".
11 Mặc dù cô đem tiền ra nhưng ai có gan dám lấy?Tiểu Ốc lấy trong hộp ra 13 vạn đưa cho gã: “Đây là bồi thường cho xe của ông, còn phí tổn thất tinh thần thì bỏ qua, A Hổ, gọi mọi người về đi! Mệt quá, tôi muốn ngủ một giấc”.
12 Cô gái mười bảy tuổi nên đi học bình thường như những cô bé, cậu bé cùng lứa tuổi, học xong trung học thì thi đại học, không cần phải đi làm, thế không phải tốt hơn sao?“Em muốn đi làm”! Tiểu Ốc cười cười nhìn anh, cô chỉ biết cô phải là người thừa kế phố Tâm Hoàng, bởi vì nếu như cô không làm thì ba mẹ sẽ bắt Mộc Trạch Khải làm, anh không thích những việc mờ ám, không thích phố Tam Hoàng.
13 Tiểu Ốc cho là mình không cần mang theo vũ khí vẫn có thể an toàn ở phố Tam Hoàng. Mộc ba cau mày: "Con xác định con làm được chứ"?Ban đầu khi nhận nuôi cô chỉ vì muốn giải xui cho con trai chứ không nghĩ tới sẽ để cho cô thừa kế phố Tam Hoàng, cô mới chỉ mười bảy tuổi, không mang theo vũ khí có thể làm gì? Phố Tam Hoàng không phải nơi vui đùa, đứa trẻ này do ông nuôi lớn nên ông biết nó không giống những đứa trẻ khác, có chí khí, có tiền đồ.
14 Trong phòng toàn mùi rượu, cậu nhóc mắt híp nằm trên ghế sô pha dài, áo sơ mi ngắn tay nhăn nhúm nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp âm nhu của hắn. Tiểu Ốc nghĩ thầm, nếu hắn giả mạo là đại thiếu gia thì nàng sẽ đem bán vào tiệm vịt (vịt: trai bao), không đứng nhất cũng đứng thứ hai hốt bạc cho cửa tiệm: "Này, tỉnh chưa?"".
15 Hắn nổi giận, đưa tay về phía Tiểu Ốc. Tiểu Ốc tưởng rằng hắn định cướp điện thoại nên vội vàng nhấn nút gửi ảnh vào mail. Nhưng hắn không cướp điện thoại mà kéo cô vào trong lòng, dùng hung khí giữa hai chân cọ cọ vào chân cô, hơi thở gấp rút: “Có cảm giác không”?"Cảm giác gì"? Tiểu Ốc không ngại học hỏi, cảm giác rất nhiều, hắn muốn hỏi là loại nào.
16 "Chỉ như vậy"? Hắn còn tưởng rằng cô sẽ nhân cơ hội này bắt đền một khoản tiền lớn, hoặc danh phận hoặc bất cứ món tài sản giá trị nào đó, nhưng cô chỉ đưa ra điều kiện cỏn con như vậy, cô có biết thân phận thực sự của hắn? Hắn là Thái Tử Gia của Đậu gia!“Chỉ vậy thôi, nếu cậu thích tặng tôi thêm một hộp kẹo mút thì tôi đây cũng sẽ vui vẻ nhận.
17 “Một nhà hàng sang trọng nào đó”. Lúc lên lầu bà nghe thấy Mộc Trạch Khải nói chuyện điện thoại. “Nhất định là nhà hàng sang trọng nhất, mẹ, con cũng không ăn cơm nhà nhé”! Tiểu Ốc nói xong đi vào nhà lấy một ít đồ rồi chạy ra ngoài.
18 Mĩ nữ kia nghe cô nói, khuôn mặt trắng bệch, chỉ vào bụng bự của Tiểu Ốc chất vấn Mộc Trạch Khải: “Vợ anh có thai rồi, sao còn tới tìm tôi”?Mộc Trạch Khải vội vàng đứng dậy giải thích: “Em yêu, đừng nghe cô ấy nói càn, đầu óc cô ấy có vấn đề, cả ngày ảo tưởng là vợ anh, cô ấy là con nuôi của nhà anh”.
19 Kim Tiểu Ốc không để ý chút nào mà nói: "Lần sau em sẽ cải tiến"!Đáng tiếc người kia đã đi xa. . . . . . Trong một gian phòng tối, một người đàn ông ngồi trong bóng tối, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, hận sao tất cả cảnh đẹp ngoài cửa sổ không thuộc về anh, nếu như những địa bàn kia ngoài cửa sổ đều thuộc về anh thì cái thế giới này thật tốt đẹp!Bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa: "Đại ca"!"Chuyện gì"?"Đại ca, hôm nay các anh em nghe nói phố Tam Hoàng của Mộc gia đã có người thừa kế rồi, nên làm gì bây giờ"? Một người đàn ông đang đứng ngoài cửa, tòa nhà này là của đại ca, đại ca đang muốn thu thập các vùng lân cận, các anh em đều biết chuyện nhưng lão đại lại không muốn tranh giành địa bàn.
20 "Như vậy thì càng phải giải quyết sớm, cô ta mới mười mấy tuổi mà đã có loại bản lĩnh này thì khi trưởng thành sẽ thế nào, ngày mai cậu dẫn theo mấy người đợi cô ta trên đường về nhà thì ra tay, nhớ không ra tay ở phố Tam Hoàng, không được để chạy thoát".