1 Khi Hạ Sơ Thất mở mắt ra lần nữa, cũng là lúc vừa bị người ta trói chặt hai tay hai chân lại như xác
chết mà lôi từ trong từ đường ra ngoài, ném xuống bãi đất đã trở nên lầy lội vì mưa to.
2 Tiếng quát vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng của người nọ khiến nàng giật nảy mình, hoàn hồn lại. Lúc này,
nàng mới nhận ra mình vừa nhìn đối phương chằm chằm, không hề chớp mắt.
3 Dựa vào thái độ “Thầy thuốc như mẹ hiền”, nàng nhanh chóng sơ cứu miệng vết thương của hắn, lại ngửi thuốc mỡ bông bằng Lão Tôn đưa tới, tỉ mỉ bôi lên vết thương sưng đỏ của hắn, sau đó dùng nước thuốc đun vải bằng cho hắn, vừa làm vừa dặn dò Lão Tôn.
4 “Huhu, Thảo Nhi, muội đừng chết, ta đưa muội đi tìm thầy lang. ”
Người này khóc như cha chết mê chết, cứ như đứa trẻ không me khiến Hạ Sơ Thất bất đắc dĩ mở mắt ra.
5 Lan Đần làm việc năng quanh năm nên vóc người cao lớn khỏe mạnh, sức cũng lớn, đánh mấy cái thì Phạm Thị đã kêu thảm ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa.
6 Khóe môi Trịnh Nhị Bảo giật giật, câm nín không nói nên lời.
Gia à, người ta bảo bí mật điều tra dọc đường. . . Ngài quay về kinh thành rồi, còn thay người ta điều tra gì được nữa?
Tiếng gà gáy, chó sủa inh ỏi.
7 Triệu Hiệu Tôn hỏi, “Tại sao phải làm như thế?”
Lan Đần cúi đầu, đáng thương nói: “Ả ta rất dữ, là người hung dữ nhất thôn. Ở ta là kẻ ác, ả ta muốn bóp chết Thảo Nhi! Thảo Nhi là vợ ta, ta phải che chở cho nàng ấy.
8 Hai cô gái kia tuy đẹp, nhưng nàng lại không nhận nổi cái phúc này, vì hai cô nàng ấy đang lục soát
người nàng. May là thông minh, sớm đã giấu kỹ đồ đi rồi.
9 Thân là Tấn Vương gia mà lại chửi tục, điều này khiến Hạ Sơ Thất kinh ngạc đến ngây người.
Dừng lại một lát, tròng mắt nàng đảo loạn rồi nhịn không được bật cười lớn.
10 “Chủ tử à, nô tài nào dám chứ. Nô tài chỉ nghĩ gia đã không còn nhỏ. Các Vương gia trong kinh còn ai mà chưa con cái đầy đủ, hưởng phúc cha con? Chỉ còn ngài một thân một mình.
11 “Nhiều như vậy mà ngươi không đi?” Hạ Sơ Thất lắc đầu, “Tám lượng? Không đi. ”
“Là tám mươi lượng. ” Lão Tôn hừ nhẹ, vẻ mặt khinh bỉ, “Nhóc con, ngươi chớ bỏ qua cơ hội hiếm có này.
12 Hạ Sơ Thất vô cùng nghi ngờ có phải quốc khố của vương triều Đại Yến rỗng tuếch không, mà một tên
Vương gia cũng sắp không đủ cơm để ăn no rồi. Nếu không sao một Thân Vương cầm binh quyền
như hắn ta lại nghèo như vậy? Một lần quỵt tiền khám bệnh của nàng coi như ngoài ý muốn, tiền công lao động tám mươi lượng bạc lần này của nàng cũng muốn tham ô.
13 Hạ Sơ Thất làm ở Hồi Xuân đường mấy ngày, kiếm thêm cho Hồi Xuân đường không ít lời lãi. Nàng lại
thông minh, làm việc lanh lẹ nên lão Cố cũng coi trọng nàng.
14 “Mẹ ơi, huhu, sao mẹ lại đi vội vàng như thế, bỏ một mình con gái lẻ loi hưu quạnh trên đời, bị người ta bắt nạt! Ba tuổi mất cha, bảy tuổi mất anh trai, bây giờ cả mẹ cũng không cần
con nữa.
15 Trạm dịch. Tiếng côn trùng kêu rả rích, vầng trăng sáng vắt vẻo trên trời.
Là thị trấn quân sự quan trọng của triều Đại Yến, trạm dịch Thanh Cương có địa thế hiểm trở, tường thành xây dựng vô cùng chắc chắn, cao hơn mười thước, làm từ một lượng đá và đất khổng lồ.
16 Theo lý thì Nguyễn Hữu nên gọi Triệu Tôn là Hoàng Thập Cửu thúc. Nhưng từ nhỏ hắn ta đã là thư đồng của Triệu Tôn, nói chuyện tùy tiện đã quen nên quên mất chừng mực thân phận vãn bối.
17 “Sáu lượng? Tại sao?” Hạ Sơ Thất tức giận quát lên chói tai.
“Nếu như người sống lâu trăm tuổi thì có thể sống thêm 85 năm nữa. Như thế, mỗi năm ngươi sẽ được nằm lượng tám.
18 “Ừ” Triệu Đê Tiện hài lòng, thản nhiên hỏi, “Tiểu nô, ngươi muốn hỏi gì?”
Hạ Sơ Thất vẫn chưa quen với xưng hô khẩu vị nặng này lắm, xoa xoa da gà da vịt nổi đầy người, rồi mới hừ một tiếng: “Ta muốn biết, ngài làm nhiều chuyện như vậy, ép ta ký khế ước bán thân là rốt cuộc cần ta làm gì cho ngài?”
Triệu Tôn hỏi ngược lại, “Chẳng phải người đang làm sao?”
Bóp vai? Tẩm quất?” Hạ Sơ Thất cao giọng lên: “Có nhầm không vậy? Ta đường đường là.
19 Để tiện hầu hạ Triệu Tôn, Dịch Thừa Thự đã chuẩn bị một tiểu viện cho tôi tớ ở phía Đông Ngọc Hoàng các. Hạ Sơ Thất và Mai Tử đi ngang qua nhà bếp, nhà chứa củi, nhà kho, rồi vòng qua một cái giếng
nước, phía trước chính là phòng chung phía Tây.
20 Trước khi đến viện chung phía Tây, nàng đã nghe Mai Tử kể nhiều chuyện. Thập Cửu gia đã được ban hôn tổng cộng ba lần. Tuy ba vị vương phi đều không đợi được động phòng đã chết, nhưng trong phủ
Tấn Vương ở kinh thành vẫn còn nhiều đằng thiếp* xinh đẹp.