1 Khí trời cuối thu tươi mát, gió thổi mây bay nhẹ nhàng, đúng là một sáng sớm ngày thu thoải mái. Núi rừng xanh ngắt, đường núi uốn lượn gập ghềnh, bên đường lớn có một quán bán trà đơn sơ.
2 Thấy tay Tề Dị hướng đến mặt mình thì La Sát chấn động “Không !” Khi hắn phát ra tiếng nói thì đồng thời Tề Dị đã tháo xuống khăn che mặt của hắn. Khăn che mặt được tháo xuống, Tề Dị liền ngây ngẫn cả người, hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô song đó, chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, suýt nữa thì ngừng thở.
3 Mặt trời lặn rồi trăng lên, trong nháy mắt Tề Dị và La Sát đã trong khách quán được mấy ngày. Tề Dị vẫn như trước đối đãi với La Sát vô cùng tốt, mà La Sát cũng như trước không để ý chút nào tới hắn.
4 Tề Dị bước nhanh trong rừng cây, cũng không mở miệng kêu gọi, bởi vì hắn biết La Sát nhất định còn ở trong này, không bỏ lại hắn rời đi một mình. La Sát mặc dù tính tình lạnh lẽo, nhìn giống như người quái dị ở vùng xa xôi, nhưng kỳ thật tâm địa cực kỳ đơn thuần ngay thẳng, không phải là người vong ân phụ nghĩa, nếu không phải vì thế thì lúc trước cũng sẽ không không ra tay giết hắn.
5 Giữa trưa, mặt trời chiếu sáng gay gắt. Trên đường núi gập ghềnh, một chiếc xe ngựa với bốn con ngựa kéo chậm rãi mà đi. Bốn con ngựa đều là hắc mã, thần tuấn phi phàm.
6 Bóng đêm thâm trầm, trong đất trời lại không có một tiếng động. Trên vùng đất hoang vắng, có một chiếc xe ngựa đang vội vàng tiến lên, phu xe giả một thân bạch sam, tướng mạo tuấn tú, đúng là Tề Dị.
7 Hai người ở kinh thành vẫn chưa lâu, có điều đợi qua mấy ngày mà thương thế của La Sát vẫn không có gì chuyển biến, nên liền xuất phát đi về phía nam, trở lại trong sơn cốc.
8 ió thổi nhè nhẹ, thổi đến mùi hoa thơm ngát. Có một gian trồng hoa cao bằng nửa thân người, nơi đây có đủ màu sắc các loại hoa, nào tiên hoàng, mẹ hồng, đạm tử, thiển lam, phẫn quất, tuy rằng sinh trưởng khác nhau, màu hoa lại hoàn toàn không giống nhau, mỗi đóa hoa lại lớn nhỏ giống như cái bát, đón gió lay động, đẹp không sao tả xiết.
9 Trong căn phòng đã cũ, ánh đèn mờ nhạt. La Sát ngồi yên bên cạnh bàn, hắn vẫn còn mang khăn che mặt, từ ngày rời đi khỏi sơn cốc, hắn cũng không trở về Quỷ môn ngay lập tức, bởi vì hắn sợ Tề Dị sẽ ở ngoài bìa rừng chờ hắn.
10 Trong rừng cây, cành lá rậm rạp, che đi ánh nắng sáng ngời, chỉ thấy được những lay động mơ hồ. La Sát mang Tề Dị chậm rãi bước đi trong rừng rậm, sắc mặt hai người đều rất ngưng trọng, tuy rằng trong lòng lo sợ bất an, nhưng bước chân lại không ngập ngừng, hai tay gắt gao đan vào nhau, âm thầm cổ vũ cho đối phương.