1 Gió lướt qua khe núi, bóng dáng cây cỏ um tùm lay động.
Người bình thường phần lớn cho là gió làm, nhưng từ tám tuổi, Đoạn Tử Di đã bắt đầu đi săn, liếc mắt một cái liền nhìn ra, một con lợn rừng có một cái răng nanh dài dữ tợn no đủ béo tốt, đang núp ở trong bụi cỏ.
2 Săn thú thì hắn vốn định thể hiện vẻ anh tuấn, tỏ rõ uy phong của hoàng tử, nhưng lại không thành công, còn té gãy tay chân.
Lần này không thể làm gì khác hơn là nghìn dặm xa xôi, từ hoàng cung chuyển một ngự y tới gấp.
3 Ở tuổi trẻ mà có thể trở thành là một vị đại phu cao minh, cũng không coi là dễ huống chi là ngự y?
Cho nên ngự y trong cung , nếu không phải lão già bảy tám mươi tuổi, ít nhất cũng là bốn mươi năm mươi.
4 Ở tuổi trẻ mà có thể trở thành là một vị đại phu cao minh, cũng không coi là dễ đàndiẹnganleuqyđiọn, huống chi là ngự y?
Cho nên ngự y trong cung, nếu không phải lão già bảy tám mươi tuổi, ít nhất cũng là bốn mươi năm mươi.
5 Trịnh Mẫn Chi suy tính một lát, không nhịn được khiêu khích của hắn, tiếp nhận chiến thiếp(thiếp khiêu chiến). "Ta chỗ này là có một phương thuốc thúc đẩy xương cốt sinh trưởng, dùng châm cứu, đè xuống huyệt đạo, có lẽ có thể rút ngắn thời gian khỏi bệnh.
6 Người khác chịu được, nhưng hắn không chịu nổi, hắn mới mặc kệ!
Giống như là nhìn ra ý nghĩ trong lòng hắn diwendamnlequyfdon, Trịnh Mẫn Chi nhàn nhạt nói: “Chân ngài là bị gãy ở đoạn xương đùi, đặc biệt phải chữa trị vô cùng cẩn thận, nếu như sơ suất, vô cùng có khả năng cả đời tàn tật, thậm chí ở ‘ phương diện khác ’, cũng có ảnh hưởng lớn.
7 " Cắt bỏ. " Trịnh Mẫn Chi cúi người xuống, nắm cây kéo trên tay, chậm rãi đi tới mục tiêu.
"Không! Đừng nói giỡn, mau —— mau đưa cây kéo cất đi!" Đoạn Tử Di theo bản năng kẹp chặt hai chân, bảo vệ bảo bối của mình.
8 “ Cắt bỏ. ” Trịnh Mẫn Chi cúi người xuống, nắm cây kéo trên tay, chậm rãi đi tới mục tiêu diwendadlewuydon.
“Không! Đừng nói giỡn, mau —— mau đưa cây kéo cất đi!” Đoạn Tử Di theo bản năng kẹp chặt hai chân, bảo vệ bảo bối của mình.
9 "Sư phụ! Sư phụ. . . . . . " Chu Tấn đồ nhi kiêm trợ thủ của Trịnh Mẫn Chi, hoang mang rối loạn, chạy vào nơi Trịnh Mẫn Chi ở trọ.
Trịnh Mẫn Chi khẽ thở dài một cái, buông sách thuốc trong tay, hỏi: "Lại là Tam điện hạ?"
"Vâng" Chu Tấn không ngờ, Trịnh Mẫn Chi có thể biết trước.
10 “Sư phụ! Sư phụ. . . . . . ” Chu Tấn đồ nhi kiêm trợ thủ của Trịnh Mẫn Chi, hoang mang rối loạn, chạy vào nơi Trịnh Mẫn Chi ở trọ.
Trịnh Mẫn Chi khẽ thở dài một cái, buông sách thuốc trong tay, hỏi: “Lại là Tam điện hạ?”
“Vâng” Chu Tấn không ngờ, Trịnh Mẫn Chi có thể biết trước.
11 "Vi thần đã hiểu. Vậy vi thần đi xuống trước chuẩn bị thuốc. " Trịnh Mẫn Chi gật đầu một cái, xoay người chuẩn bị, sai người hầm chút dược an thần dưỡng khí.
12 “Vi thần đã hiểu. Vậy vi thần đi xuống trước chuẩn bị thuốc. ” Trịnh Mẫn Chi gật đầu một cái, xoay người chuẩn bị, sai người hầm chút dược an thần dưỡng khí dienạngh.
13 Đoạn Tử Di dựa người ở trên ghế La Hán, lười biếng ngạo nghễ liếc nhìn Trịnh Mẫn Chi.
Vì không muốn đem vết thương ở chân của mình "Làm hỏng", hắn đã tạm thời không tìm phiền phức cho đối phương.
14 Đoạn Tử Di dựa người ở trên ghế La Hán, lười biếng ngạo nghễ liếc nhìn Trịnh Mẫn Chi.
Vì không muốn đem vết thương ở chân của mình “Làm hỏng”, hắn đã tạm thời không tìm phiền phức cho đối phương
Có lẽ là tâm tình thay đổi, khiến cho lực chú ý cũng thay đổi theo, hắn bắt đầu nhận thấy được một chút chuyện trước kia không nhận ra được, ví dụ như: Trịnh Mẫn Chi này.
15 Hắn đang tức giận.
Trịnh Mẫn Chi đi vào cửa không bao lâu, Đoạn Tử Di liền nhận thấy được chuyện này.
Hôm qua tan rã trong không vui, sáng sớm hôm nay, Trịnh Mẫn Chi vẫn hết sức có trách nhiệm đến đây xem thương thế của hắn.
16 Hắn đang tức giận.
Trịnh Mẫn Chi đi vào cửa không bao lâu, Đoạn Tử Di liền nhận thấy được chuyện này.
Hôm qua tan rã trong không vui, sáng sớm hôm nay, Trịnh Mẫn Chi vẫn hết sức có trách nhiệm đến đây xem thương thế của hắn.
17 "Tam hoàng đệ, mau tới nhìn một chút xem đại hoàng huynh mang cho ngươi cái gì, có thể làm cho toàn bộ buồn bực đều biến mất, còn có thể nhiệt huyết sôi trào.
18 “Tam hoàng đệ, mau tới nhìn một chút xem đại hoàng huynh mang cho ngươi cái gì, có thể làm cho toàn bộ buồn bực đều biến mất, còn có thể nhiệt huyết sôi trào.
19 "Tam điện hạ?"
"Hả? Lại muốn uống thuốc rồi?" Nghe được Trịnh Mẫn Chi khẽ gọi, Đoạn Tử Di lười biếng quay đầu, không hề có sức sống mà nhìn hắn.
Dù sao cuộc đời của hắn chỉ còn lại những thứ này, không phải ăn cơm, ngủ, chính là hoán dược, uống thuốc.
20 “Tam điện hạ?”
“Hả? Lại muốn uống thuốc rồi?” Nghe được Trịnh Mẫn Chi khẽ gọi, Đoạn Tử Di lười biếng quay đầu, không hề có sức sống mà nhìn hắn.
Dù sao cuộc đời của hắn chỉ còn lại những thứ này, không phải ăn cơm, ngủ, chính là hoán dược, uống thuốc.