1 Chương 1: Thủy quỷ chặn đường Trời không sao cũng không trăng, tối đen như một vực sâu thăm thẳm, khiến người ta không phân biệt rõ đâu là trên đâu là dưới, giống như chỉ cần đi nhầm một bước thì sẽ rơi xuống đó.
2 “Chẳng lẽ không có ai bắt cóc lão hay lẻn vào gặp sao?” “Cái đứa nhỏ này, cô tưởng rằng Dị Hủ các dễ xông vào vậy sao, dù là hoàng đế đến cũng phải ngoan ngoãn mang củ cải đứng xếp hàng ở đây! Cũng không biết vì sao, tất cả các môn phái trong thiên hạ đều kiêng kị Dị Hủ các.
3 “Nhưng mà,” Dị Hủ Quân đột nhiên cúi người xuống, nhìn cô bé chỉ cao bằng một nửa mình, nở nụ cười mờ ám, khẽ nói bên tai nàng: “Chỉ cần là lưỡi ta đã chạm qua, trong vòng một nén nhang cho dù có nói gì, đều chịu sự khống chế của ta cả đấy.
4 Chương 2: Khi còn nhỏ Hai kẻ gà mờ đi quanh khu rừng mấy lần nhưng vẫn không thể ra được. Mặt trời đã khuất núi, khắp nơi đều yên tĩnh. Hoa Thiên Cốt bối rối: “Ngươi đừng để ý tới ta nữa! Tự mình tìm đường đi, cứ thẳng hướng Bắc là có thể ra khỏi rừng.
5 Nghe nói Mao Sơn có rất nhiều đệ tử tục gia, phần đông cũng tự đi khắp nơi rèn luyện, ít khi tu hành trong núi, hẳn số người ở lại cũng không nhiều. Nhưng tuyệt không thể ngay cả một người gác cổng cũng chẳng có! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tất cả đều xuống núi trảm yêu trừ ma? Hoa Thiên Cốt bắt đầu nôn nóng, càng lúc càng cảm thấy Mao Sơn âm u đáng sợ.
6 “Mao Sơn bị tàn sát? Đã bắt đầu rồi sao?” Đông Phương Úc Khanh nhíu mày thì thào, “Thanh Hư đạo trưởng trước lúc mất còn nói gì không?” Hoa Thiên Cốt che miệng lại lắc đầu, nàng sẽ không nói nhiều với một người xa lạ như vậy đâu! Đông Phương Úc Khanh càng lúc càng tiến tới gần, sốt ruột cầm lấy bàn tay nhỏ còn lại của nàng.
7 Chương 3: Côn Luân Dao Trì Hoa Thiên Cốt vẫn đi thẳng về hướng Tây, tốc độ nhanh gấp đôi bình thường. Dọc đường vì có Đường Bảo bầu bạn nên vui vẻ hơn rất nhiều, khi buồn có người nói chuyện cùng nàng, khi nghỉ có người cùng nàng chơi.
8 “Phía huyên náo ầm ĩ như đang cãi nhau kia là Tứ Hải Long Vương. ” “A? Không ngờ lại có một người phụ nữ! Thật tuyệt!” Hoa Thiên Cốt nhìn nhiều gương mặt tiên nhân kinh thế hãi tục, bắt đầu cảm thấy thưởng thức cái đẹp thật mệt, nhưng vẫn cảm thấy sững sờ trước vị nữ Long Vương tóc hồng đang cười sảng khoái lại không mất đi sự quyến rũ nữ tính kia.
9 “Đường Bảo, ta… ta đột nhiên có chút sợ hãi, nếu người là một ông già hiền từ ta còn cảm thấy gần gũi hơn một chút, liệu người có chịu nhận ta làm đồ đệ không?” “Con cũng không biết.
10 Chương 4: Nước ao Tam Sinh “Trường Lưu Sơn có tám ngàn đệ tử, chưởng môn là Tôn thượng, chủ chưởng Tuyệt Tình điện. Sư huynh của Tôn thượng cũng là sư phụ của huynh, Ma Nghiêm, quản lý mọi chuyện to nhỏ trên Trường Lưu Sơn, chủ chưởng Tham Lam điện.
11 Hủ Mộc Thanh Lưu lúc này mới hoàn toàn mở mắt, đánh giá Hoa Thiên Cốt rồi thở dài nói: “Ngươi lại ném đứa trẻ có thể chất như vậy cho ta, đúng là thêm phiền toái mà.
12 “Hoa Thiên Cốt. ” “Ừm, thật là một đứa bé ngoan. Nào, nói cho Nho tôn nghe, sao ngươi biết thần khí Trường Lưu Sơn bảo vệ là đàn Phục Hi?” Lưng Hoa Thiên Cốt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng thật hy vọng hắn có thể nghiêm khắc quát nàng giống như Ma Nghiêm Thế tôn, giọng điệu dỗ dành trẻ con như thế này quả thực khiến nàng không biết phải làm sao.
13 Chương 5: Chơi xấu Chuông vang lên, đã đến giờ tan học… Nghê Mạn Thiên tức giận ném kiếm xuống rồi bỏ đi, mấy người hay bám theo nàng cũng đi theo. Lạc Thập Nhất vung tay, tất cả kiếm bay vào trong giá.
14 Đột nhiên Bạch Tử Họa vung ngón tay lên, một tia sáng màu bạc như ánh chớp từ hông người vụt thẳng lên trời cao, xoay mấy vòng rồi đứng ở giữa không trung.
15 Y có thể phản bội sư môn, tự tay giết người mình gọi là sư phụ bao nhiêu năm, thậm chí có thể giết cả Mao Sơn lần nữa. Nhưng… nhưng y lại vĩnh viễn không thể vi phạm huyết thệ của mình, vĩnh viễn không thể thương tổn người y hận nhất kia! Bởi vì thương tổn kẻ đó chính là thương tổn mình! Giết kẻ đó chính là giết mình! Thậm chí ngay cả lợi dụng người khác thủ tiêu y hắn cũng không làm được, thân thể này sẽ hành động trước cả lý trí, bất chấp tất cả lao vào cứu hắn.
16 Chương 6: Phong Nhai Vô Biên Mò mẫm đi tìm con đường nhỏ lần trước Vân Ế mang mình ra ngoài, chẳng biết vì sao tim nàng lại đập nhanh như vậy. Nàng chỉ đi gặp bạn thôi mà, đâu phải lén lút hẹn hò với người yêu, việc gì phải căng thẳng thế này chứ? Thật là! Đêm đến gió trên đỉnh núi càng lớn, đường sâu hun hút, bốn phía tối đen, chân Hoa Thiên Cốt hơi lảo đảo, hối hận sao mình lại sốt ruột chuồn ra ngoài mà không đem theo cái áo khoác nào.
17 *** “Khinh Thủy, Đại hội Kiếm Tiên là như thế nào?” Hoa Thiên Cốt nằm trên giường mãi không ngủ được. Hai ngày sau là Đại hội Kiếm Tiên, mấy ngày nay Trường Lưu Sơn xuất hiện rất nhiều người, chưởng môn và đệ tử các môn phái khác, có cả người thân của đệ tử, các đại điện đều đã đến kín chỗ, vô cùng náo nhiệt.
18 Ma Nghiêm không trả lời, đột nhiên lại hỏi: “Sư đệ, ngươi thấy tư chất của Nghê Mạn Thiên thế nào?” “Rất tốt. ” Bạch Tử Họa gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn theo Hoa Thiên Cốt, khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó lạ lạ.
19 Chương 7: Đại lễ bái sư Trước kia cha nàng thường dạy “Có công mài sắt có ngày nên kim”, nhưng đôi khi có những chuyện chỉ dựa vào sự cố gắng của bản thân thôi cũng không thay đổi được.
20 Hoa Thiên Cốt giống như đang trải qua một giấc mộng xa xăm kéo dài, trong mộng có vô số chiếc lưỡi kỳ lạ mang màu sắc tươi tắn, diễm lệ, như chiếc lưỡi đỏ tươi của con rắn phun về phía nàng, mềm mại, dinh dính liếm lên mặt.