1 Tháng bảy, mặt trời gay gắt như lửa. Anh hùng các nơi đổ xô về Phong Vân Bảo tham gia đại hội võ lâm uy danh khắp chốn. Đại khái là vài năm gần đây trên giang hồ thật quá hỗn loạn, chỉ trong thời gian ngắn, các bang phái mới lớn nhỏ tốt xấu nhiều như măng mọc sau mưa.
2 Thấy hai người đi xa, đám khách trong trà quán bắt đầu thảo luận ầm ầm. “Thì ra hắn chính là Tam thiếu gia Phong Vân Bảo đại danh đỉnh đỉnh Mộ Vân Phi.
3 Đường đi thật là dài, cuối cùng đi đến một khu vườn rộng rãi. Thật đẹp, giống như một tiểu Giang Nam, ban công, đình các, toái ngọc liên trì, hành lang gấp khúc, giả sơn hoa viên, có thể nói là đẹp không sao tả xiết.
4 Đàm Tiểu Hâm một thân y phục dạ hành chạy tới chạy lui trên nóc nhà Phong Vân Bảo, không biết nên xuống tay từ đâu. “Cái gì đây, một Phong Vân Bảo to như vậy mà ngay cả tiền thắp đèn dầu cũng không trả nổi sao, tối đen như mực a, tìm bảo vật thế nào được, đúng là phải về thôi.
5 Thật dễ dàng đọc thuộc lòng tên gia môn 29 ký tự đó, nhưng cũng sắp đứt hơi đến nơi, lần sau phải tinh chỉnh đi Một chút. “Ngươi là môn chủ? Tới tham gia võ lâm đại hội?”Võ lâm đại hội hàng năm xuất hiện trăm ngàn chuyện kỳ quái, việc ngày hôm nay khả năng cũng quá lạ kỳ rồi, rõ ràng là một cô nhóc chưa trưởng thành.
6 Chỉ sợ ca ca ngươi để ý ta. Phá kì như thế nào , cờ thêu ước chừng 29 chữ trên đời này chỉ có Một cái. Hừ. Giờ phút này toàn bộ người trong Phong Vân Bảo đều ở tiền đường sẵn sàng tiếp đón.
7 Ai, mệt mỏi một ngày, cũng không có cơ hội để đánh bóng tên hiệu. Có điều, thứ này thật đẹp, chỉ nghe thôi cũng rất thích. Đàm Tiểu Hâm ngã lên trên giường, đem bạc cầm lên rồi lại thả xuống, rào rào.
8 “Vân Thường, muội vừa rồi nói xảy ra chuyện gì. ” Vẫn là Mộ Vân Long phản ứng việc chính sự quan trọng. “Ah, tên trứng thối Lâm Kiếm Lan kia, mang theo đệ tử của hắn ở trong đại đường làm càn.
9 Đưa tay vỗ về khuôn mặt Mộ Vân Thường, thở hồng hộc. Đang muốn xoay người thoát y phục của nàng,“Ôi” – Không biết là kẻ nào chán sống, dùng đá đánh vào mông hắn, Lâm Kiếm Lan đứng phắt dậy, mắng to: “Mẹ nó, ai vậy……” – lời còn chưa dứt, lại một cái nữa,“Đau quá !”, lần này là trên gáy, nhặt cục đá lên nhìn, mẹ nó chứ, kẻ nào nhiều tiền vậy, dùng bạc đánh người.
10 Ước chừng chạy được hai canh giờ, xe ngựa ngừng lại ở một chân núi không biết tên. “Đàm cô nương, còn chưa tới sao? Thiếu gia cùng tiểu thư sắc mặt rất khó coi!” – Tiểu Liên ở trong xe ngựa lo lắng hỏi.
11 Đàm Tiểu Hâm tháo cương ngựa, vỗ vỗ mông con ngựa. ” Ngựa à, ngươi tự do, mau chạy đi. ”Cõng Mộ Vân Thường trên lưng, mang theo vật trang trí trên xe cột trên người, dùng sức chạy về hướng núi.
12 Nhưng Mộ Vân Long cười không nổi, trong lòng đè nặng nhiều nỗi băn khoăn, tâm sự trầm trọng. “Ca, chúng ta đang ở đâu!” lại thanh âm vừa sắc nhọn vừa chói tai từ miệng Mộ Vân Thường vang lên.
13 Hai người đi vào chân núi, một cây mây dài từ cửa động rủ xuống, Đàm Tiểu Hâm quá sợ hãi,“Chết rồi , không lẽ có người tìm tới cửa. ”Nghe nàng nói, Mộ Vân Long cũng lo lắng, không biết nói gì, ôm lấy eo Đàm Tiểu Hâm, bay thẳng lên cửa động.
14 Mộ Vân Thường tâm tình khoái trá bắt đầu chơi đùa âu yếm lão ô quy. Hoàn toàn không đoán được bão táp sắp xảy ra. ” Người như ngươi sao lại đê tiện như vậy.
15 “Chân tê quá!” – qua đã lâu, Mộ Vân Thường mới cố sức đứng dậy. Hai người này nhanh thật, quan hệ đã nhảy lên trên mức bình thường rồi, Mộ Vân Thường đi đến chân núi nhìn thấy cảnh đó vẫn chưa, tình cảm kia phát triển thành như vậy từ lúc nào.
16 “Đau quá a!” – Đàm Tiểu Hâm ngồi bên giường quán trọ, vỗ về cái chân đã đi một ngày đường. ” Tiểu Hâm , ta xoa cho nàng được không. ” – đem bàn chân nhỏ của nàng đặt trong tay mình, nhẹ nhàng xoa bóp.
17 Đêm qua tham dò được Lục Vương gia ở kinh thành đã ẩn náu trong Hổ Chưởng Bang nhiều ngày, càng làm cho hắn cảm giác được chuyện phát sinh lần này quyết không phải chỉ đơn giản tiêu diệt Phong Vân Bảo.
18 Còn võ lâm minh chủ, bị người theo tới cửa nhà rồi, vẫn không hay biết, vẫn vui đùa không biết gì. Sát thủ trong lòng cười thầm. Cũng đi vào cánh rừng đen.
19 ” Mộ Vân Thường, đây là chuyện gì xảy ra?” Mộ Vân Long nghiêm túc nhìn muội muội, một cô nương độc thân chưa xuất giá cùng một người nam nhân ở cùng nhau, sau này truyền ra ngoài, nàng còn có mặt mũi nào sống trên đời.
20 “Công tử, mời ngươi không cần giữ lễ tiết, còn không biết công tử tên gọi là gì. ”Nhìn bộ dạng thống khổ của Hâm Nhi, Mộ Vân Phi cười, rốt cục cũng ra tay cứu giúp.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 50